Mẹ Tôi Là Giới Hạn Cuối Cùng

Chương 2



6.

“Phương Phương…”

Mẹ nắm tay tôi, khẽ thở dài:

“Ông ấy đã quyết tâm ở lại, mẹ thấy không chịu nổi. Hay là mẹ về quê đi… Dù gì bé Nhi cũng đi học rồi, trong nhà cũng chẳng còn gì đáng lo.”

“Không được!”

Tôi lập tức cắt ngang, siết chặt tay mẹ, ánh mắt kiên quyết:

“Hồi đó mình đã nói rõ, mẹ bỏ tiền đặt cọc, nhà này phải có một phòng cho mẹ. Giờ mới mấy năm mà đòi nuốt lời à? Đòi chiếm chỗ, đuổi mẹ đi? Không dễ đâu! Chuyện này con sẽ nói chuyện rõ ràng với Lâm Kiệt. Bây giờ mẹ đừng lo gì hết, con đưa mẹ đi ăn uống, thư giãn làm đẹp một chút. Đừng để người không đáng làm ảnh hưởng đến tâm trạng mẹ.”

Tôi đưa mẹ đi đón bé Nhi tan học, rồi cùng nhau ăn cơm, đi dạo, làm massage.

Xong một vòng thư giãn, sắc mặt mẹ tôi đã tươi tắn trở lại, tâm trạng cũng phấn chấn hơn nhiều.

Tôi hài lòng gật đầu, lấy điện thoại ra xem mấy tin nhắn chưa đọc.

Vừa đọc vừa cười lạnh.

Lâm Kiệt: “Vợ ơi, ba ở nhà một mình nè, em với mẹ đi đâu vậy?”

Lâm Kiệt: “Không ai nấu cơm luôn, hai cha con anh biết ăn gì đây?”

Từng câu từng chữ toàn là giọng điệu trách móc, mà lại trách móc một cách đương nhiên như thể ông trời bắt tôi phải lo hết mọi việc.

Thật là buồn cười!

Tôi mở khung chat, chỉ nhắn đúng một chữ “1”, rồi tắt luôn điện thoại.

Khi ba mẹ con tôi về đến nhà, không khí trong phòng khách lạnh lẽo như có băng.

Lâm Kiệt và ba anh ta đang ngồi trên sofa, trước mặt là hai tô mì gói nguội ngắt.

Xem ra… đó chính là bữa tối của “hai cha con” họ.

“Bọn con về rồi.”

Tôi nói một câu qua loa, rồi dẫn mẹ và bé Nhi đi thẳng vào trong nhà.

Tạm thời, tôi sắp xếp cho mẹ ngủ tạm ở phòng của bé.

Khi tôi quay lại phòng ngủ, Lâm Kiệt cũng hằm hằm xông vào theo.

Vừa đóng cửa lại, anh ta lập tức lớn tiếng chỉ trích:

“Lưu Phương Phương, em định làm gì thế hả? Cơm không nấu, người thì bỏ đi cả ngày, để ba anh ở nhà một mình. Nhỡ có chuyện gì thì ai chịu trách nhiệm, em gánh nổi không?!”

“Tự ở nhà thì nguy hiểm lắm à?”

“Chứ sao nữa!”

“Vậy sao bao năm nay mẹ tôi ở nhà một mình, tôi chưa từng thấy anh hỏi thăm bà lấy một câu?”

Tôi phản đòn một câu, khiến Lâm Kiệt nghẹn họng.

Nhưng anh ta cũng chỉ im lặng được một lúc, rồi lại tiếp tục bào chữa.

“Anh biết là em không vui, nhưng ba anh muốn đến ở, chẳng lẽ anh lại bảo không được? Với lại có ba ở nhà, cũng có thể phụ giúp mẹ em một tay, không phải nhẹ gánh hơn à?”

“Thế à?”

Tôi cười khẩy, liếc anh ta từ đầu đến chân.

“Bây giờ mới nhớ ra chuyện chăm sóc à? Lúc tôi mang bầu, ông ta ở đâu? Tôi ở cữ, ông ta ở đâu? Tôi phải tăng ca đêm để trả tiền vay, ông ta có ló mặt đến chăm sóc không?

Giờ thấy mọi chuyện vào guồng, chẳng còn khó khăn gì nữa, thì lại mò về, nhớ ra còn có thằng con trai tên Lâm Kiệt. Thật biết chọn lúc mà ăn sẵn đấy!”

“Lưu Phương Phương! Em nói chuyện cũng quá đáng vừa thôi!”

Lâm Kiệt đỏ bừng mặt vì bị tôi mỉa mai, không thèm giả vờ tử tế nữa.

Ngẩng đầu lên, anh ta tuyên bố như ra lệnh:

“Dù sao thì đây cũng là nhà anh, ba anh muốn ở thì quá hợp lý. Còn mẹ em mà không chịu nổi thì có thể dọn đi, anh không cản!”

Nhìn dáng vẻ chắc nịch ấy của anh ta, tôi lập tức hiểu rõ — bọn họ đã sớm tính toán kỹ lưỡng.

Cây mẹ tôi trồng, giờ tụi họ muốn vào hưởng mát.

Quả nhiên, mặt dày là vô địch thiên hạ.

Nhưng đáng tiếc, mẹ tôi có giáo dưỡng — còn tôi thì không nhịn được đến thế.

Đã vậy thì…

“Được thôi. Ba anh muốn ở lại, không thành vấn đề.”

Nghe tôi đồng ý, Lâm Kiệt lộ rõ vẻ ngạc nhiên.

Nhưng ngay sau đó, sắc mặt anh ta đen kịt.

Tôi nói tiếp:

“Kể từ hôm nay, chúng ta phân rạch ròi. Nhà này là mẹ tôi bỏ tiền đặt cọc, lúc mua nhà, anh cũng đã hứa dành cho mẹ tôi một phòng riêng. Nếu ba anh muốn ở phòng phụ, thì mẹ tôi sẽ chuyển sang ngủ với tôi ở phòng chính.”

“Không được!”

Lâm Kiệt phản đối ngay, nhưng tôi liền gạt phăng:

“Có gì mà không được? Ai bỏ nhiều tiền thì người đó có quyền chọn trước. Nếu anh thấy không vừa lòng thì trả lại tiền đặt cọc cho mẹ tôi đi, lúc đó anh muốn ngủ phòng nào thì tùy.

Còn không, tối nay anh dọn qua phòng phụ ngủ giường tầng đi!”

“Cô…!”

“Còn nữa,” tôi tiếp lời, “đã nói là ba anh đến giúp, vậy thì không thể để một mình mẹ tôi gánh vác chi phí sinh hoạt.

Để công bằng, từ giờ trở đi, anh với ba anh tiêu bao nhiêu thì tự lo. Tôi và mẹ tôi tính riêng.

Riêng bé Nhi là con chung, tiền học phí, ăn mặc, sinh hoạt… chúng ta cùng chia.”

Nói xong, Lâm Kiệt trừng mắt nhìn tôi, tức giận đến mức toàn thân run rẩy.

“Cô đang đùa đấy à? Đây chẳng khác nào chia đôi tài chính – AA kiểu vợ chồng gì chứ?! Tôi không đồng ý!”

“Tôi cũng không đồng ý cho ba anh dọn vào!” – Tôi đáp trả không chút nhún nhường.

Hai bên giằng co, không ai chịu lùi một bước.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa.

 

7.

Ba chồng tôi gọi Lâm Kiệt ra ngoài.

Không rõ hai người nói gì.

Chỉ biết sau khi quay vào, mặt mày Lâm Kiệt u ám, nhưng cuối cùng vẫn chấp nhận mọi điều kiện tôi đưa ra.

Tối đó, anh ta chính thức dọn khỏi phòng ngủ chính, chuyển sang ngủ giường tầng trong phòng phụ.

Tôi thì dọn toàn bộ hành lý của mẹ vào phòng chính, thay mới ga gối, chăn mền.

Mẹ tôi vẫn thấy bất an:

“Phương Phương, như vậy không ổn đâu con, chẳng khác gì hai vợ chồng con ly thân. Hay là mẹ về thôi, mẹ không muốn vì mình mà làm rạn nứt tình cảm của tụi con…”

“Mẹ, mẹ nghĩ nhiều rồi.”

Tôi nắm lấy tay mẹ, vỗ nhẹ như trấn an:

“Trong lòng con, mẹ mãi mãi là người quan trọng nhất.

Dù con là vợ của Lâm Kiệt, nhưng nếu bắt con phải chọn giữa mẹ và anh ta — thì con chỉ chọn mẹ.”

“Mẹ chỉ sợ…”

“Anh ta không dung nạp được mẹ, đó không phải lỗi của mẹ. Mà là lỗi của con.”

Tôi thở dài, cười tự giễu:

“Tại con luôn nhịn, luôn nghĩ nhường một bước thì yên ổn, nên họ mới được nước lấn tới.

Giờ mẹ cứ làm theo lời con dặn, con muốn xem, bọn họ định sống kiểu gì!”

Thấy tôi kiên quyết, mẹ tôi cũng đành thở dài rồi đi ngủ, vẻ mặt vẫn còn buồn rầu.

Sáng hôm sau, tôi dậy sớm, rửa mặt xong thì ngồi xuống bàn ăn sáng.

Chưa được bao lâu, Lâm Kiệt ngái ngủ đi ra, ngồi đối diện tôi rồi với tay lấy đũa định ăn.

Tôi nhanh tay kéo hết đồ ăn về phía mình.

Anh ta sửng sốt:

“Em làm gì vậy?”

“Chẳng phải hôm qua nói rõ rồi sao? Ai lo người nhà nấy. Đây là phần mẹ tôi nấu cho tôi, anh ăn thì tôi ăn gì?”

“Lưu Phương Phương, em làm quá rồi đấy!”

Lâm Kiệt đen mặt, giọng đầy bực tức:

“Sáng sớm đừng gây chuyện được không? Anh còn phải đi làm đây, trễ giờ thì sao?”

Anh ta vừa nói vừa đưa tay định cầm đĩa thức ăn —

Lại bị tôi đẩy ra.

“Gây chuyện? Anh tự nghĩ lại xem ai mới là người gây chuyện. Mẹ tôi nấu đúng phần của tôi.

Anh muốn ăn thì ra ngoài kia kìa, đầy quán sáng, thích ăn gì thì ăn. Cần gì tranh với tôi?”

“Cô…”

Lâm Kiệt tức đến co giật khóe miệng, nhưng chẳng phản bác được câu nào.

Cuối cùng chỉ biết quăng đũa xuống bàn “cạch” một tiếng, rồi giận dữ quay về phòng.

Khi anh ta đang mang giày chuẩn bị ra ngoài, tôi còn “tốt bụng” nhắc nhở:

“Nhớ đó, ba anh còn ở nhà. Cơm nước gì thì tự lo cho ổng đi nhé.”

Đáp lại tôi, là một tiếng đóng cửa cực mạnh.

Chỉ vậy thôi sao?

Tôi nhún vai, tỏ vẻ khinh thường.

Chương trước Chương tiếp
Loading...