Tôi Không Bán Sự Nhẫn Nhịn
Chương 1
1
Tôi mở một quán cơm thịt kho.
Sau một tháng khai trương, việc buôn bán luôn rất ổn.
Khu này là một trung tâm thương mại nhỏ, vừa có tòa văn phòng vừa có khu dân cư.
Hôm nay vừa hết giờ ăn trưa, tôi đang định nghỉ ngơi một chút thì điện thoại bỗng hiện thông báo “yêu cầu hoàn tiền”.
Khách viết: 【Không có đùi gà.】
Không có đùi gà à?
Phản ứng đầu tiên của tôi là — chắc mình sơ suất bỏ quên.
Hôm nay khách ăn tại chỗ và đặt online đều đông gấp đôi thường ngày, mà quán chỉ có tôi và một nhân viên nữa.
Hai người quay cuồng như con quay, bận túi bụi.
Sơ suất một chút cũng là chuyện có thể.
Tôi không dám chậm trễ, lập tức kiểm tra lại đơn hàng.
Trên đơn ghi rõ: khách chỉ đặt một phần cơm thịt kho, không có mục mua thêm đùi gà.
Tôi nhắn lại:
【Chào chị, em xem đơn hàng thấy chị chỉ đặt một phần cơm thịt kho thôi ạ.】
【Cơm thịt kho không kèm đùi gà đâu ạ. Nếu lần sau chị muốn thêm đùi gà thì có thể chọn combo “cơm thịt kho + đùi gà”, giá rẻ hơn gọi riêng đó ạ.】
Cô ta trả lời ngay lập tức:
【Không phải nói mua cơm thịt kho là được tặng đùi gà à?】
Tôi chợt hiểu — chắc cô ta nói đến chương trình khuyến mãi khai trương trước đây.
Lúc mới mở, để thu hút khách, tôi chịu lỗ nặng — người khác tặng trứng hoặc nước ngọt, tôi tặng hẳn đùi gà to.
Nhưng chương trình đó chỉ kéo dài một tháng rồi kết thúc.
Tôi trả lời:
【Thật xin lỗi ạ, chương trình tặng đùi gà là ưu đãi khai trương, đã kết thúc một tuần trước rồi. Trong phần mô tả món ăn có ghi rõ ạ.】
【Nếu lần sau chị đặt hàng, chị ghi chú lại, em sẽ tặng miễn phí cho chị một cái nhé.】
Cô ta lại trả lời ngay:
【Ghét nhất mấy loại cửa hàng chơi chiêu như nhà cô, làm không nổi thì đừng làm khuyến mãi. Lúc thì bảo có, lúc thì lại bảo hết — chẳng phải lừa khách sao?】
【Tôi có phải thiếu cái đùi gà của cô đâu? Nhưng mà thôi, tôi không đặt quán cô nữa. Giờ cô hoàn tiền cho tôi, không thì tôi đánh giá 1 sao!】
?
Tôi trừng mắt, suýt nghẹn thở.
Giọng điệu cô ta vừa chua ngoa vừa hạ nhục tôi.
Còn nói tôi “lừa dối khách hàng”.
Tội danh này tôi chịu không nổi.
Nhưng cách nói của cô ta khiến tôi nhớ ra một người quen.
Tôi mở lịch sử chat cũ ra xem — quả nhiên là cô ta đã từng vài lần hoàn tiền.
Lý do thì đủ kiểu: lúc thì “thịt quá béo, ăn ngán”, lúc thì “cơm nhiều mà thịt ít”.
Rõ ràng là cố tình gây chuyện.
Nhưng tôi vẫn phải hoàn tiền, dù không cam tâm, vì quán mới mở, điểm đánh giá quan trọng như mạng sống.
Chỉ cần cô ta để lại 1 sao, lượng đề xuất của nền tảng giảm ngay; đối thủ xấu bụng lại nhân cơ hội châm chọc, đánh giá giả, đạp tôi xuống nữa.
Mất vài tháng mới gỡ lại được điểm.
Tôi tức đến nghiến răng ken két.
Cô ta nắm đúng điểm yếu — biết tôi sợ đánh giá xấu.
Tôi đã treo thông báo “kết thúc chương trình tặng đùi gà” ở chỗ dễ thấy nhất, mô tả món ăn cũng ghi rõ ràng.
Hơn nữa, combo “cơm thịt kho + đùi gà” chỉ đắt hơn cơm thường 3 tệ, lại còn dùng được coupon giảm giá.
Nghĩa là chỉ cần thêm 2 tệ là được hẳn cái đùi gà 5 tệ.
Đã kết thúc ưu đãi hơn một tuần, mà đây là lần đầu tiên có người như thế.
Tôi bực bội đến giật giật thái dương, nhưng vẫn cố giữ giọng bình tĩnh:
【Thật xin lỗi vì khiến chị không hài lòng. Theo chênh lệch giá combo, em hoàn lại chị 3 tệ, chị thấy được không ạ?】
Điểm đánh giá quý thật, nhưng tôi không thể chiều mãi người muốn ăn chùa.
Không có đùi gà à? Thì tôi trả lại tiền đùi gà cho cô!
Lần này cô ta không trả lời, mà bấm chấp nhận hoàn tiền ngay.
Nhìn số tiền 3 tệ bị trừ, tôi cảm giác như giẫm phải cứt chó — không đau nhưng khó chịu kinh khủng.
Tôi tự an ủi: làm ăn thì phải gặp đủ kiểu người thôi.
Đến tối, trước khi đóng cửa, tôi như thường lệ mở đánh giá lên xem.
Không xem thì thôi, xem xong tôi suýt tức đến phát điên.
Đánh giá mới nhất chính là của cô ta — 1 sao sáng choang.
【Đánh giá 1 sao để nhắc bản thân, không bao giờ đặt quán này nữa.】
【Cơm ăn ngấy, không có đùi gà, bảo là quên, chỉ hoàn 3 tệ. Làm khuyến mãi mà không giữ lời, trả 3 tệ như bố thí cho ăn mày. Thái độ tệ, không bao giờ quay lại!】
2
Người viết đánh giá xấu thì còn ai khác ngoài “Tôi là con cừu giỏi nhất” — nickname của cô ta.
Tôi cầm điện thoại mà tay run lên vì tức.
Rõ ràng là đã thỏa thuận, cô ta đồng ý hoàn 3 tệ rồi.
Sao giờ lại lật mặt, viết đánh giá xấu chứ?
Cơn giận bốc thẳng lên đỉnh đầu.
Tôi gọi thẳng cho cô ta.
Tôi nói:
“Chào chị, em là chủ quán cơm thịt kho. Cho em hỏi đơn hàng trưa nay chị còn vấn đề gì không…”
Tôi chưa nói hết câu thì cô ta đã ngắt lời, giọng đầy khinh miệt:
“Muốn tôi xóa đánh giá xấu hả?”
“Dễ thôi, hoàn tiền toàn bộ đơn cho tôi, không thì gặp mặt nói chuyện!”
Giờ cô ta không chỉ muốn ăn không mà còn muốn kiếm lời ngược lại.
Tôi cố giữ bình tĩnh:
“Chị nói vậy hơi quá rồi. Mình vừa mới thỏa thuận hoàn phần tiền đùi gà mà…”
Tôi nói rất lễ phép, đúng sự thật.
Nhưng cô ta lập tức gào lên qua điện thoại:
“Quá đáng à? Khách hàng là thượng đế, cô còn muốn nói đạo lý với tôi à?”
“Tôi bỏ tiền ra ăn mà không được đúng như quảng cáo, tôi đánh giá xấu là đáng đời cô!”
Giọng cô ta càng lúc càng to, còn đe dọa trắng trợn:
“Hoặc là cô hoàn tiền toàn bộ, tôi xóa đánh giá. Không thì chờ quán cô tụt điểm, phá sản đi! Cô tự chọn!”
“Tôi có nhiều tài khoản lắm, rảnh lắm, ráng mà đỡ!”
Nói xong cô ta cúp máy.
Cô ta đúng là loại “ăn chùa chuyên nghiệp”, cố tình moi tiền!
Tôi tức đến choáng váng, nghiến răng đến muốn vỡ cả hàm.
Suất cơm đó tính cả hộp và phí giao chỉ 18 tệ, trừ hoa hồng nền tảng, tôi thực nhận chỉ 10 tệ — còn thấp hơn giá ăn tại quán.
Tiền thuê, điện nước, nguyên liệu, đủ thứ chi phí — tôi chỉ đủ sống thôi.
Tôi chưa bao giờ làm ăn gian dối, nguyên liệu luôn tươi, phần ăn đầy đặn, lời lãi ít nhưng chân thật.
Mở quán là để khỏi phải chịu cảnh làm thuê bị người ta quát mắng, vậy mà cuối cùng vẫn phải chịu đủ loại ấm ức.
Mất 18 tệ mà còn bị đánh giá 1 sao — lỗ đến trắng tay.
Mà điểm của quán vừa mới đạt 4.9, một đánh giá 1 sao rớt ngay xuống 4.8.
Tôi nghiến răng, cuối cùng vẫn ấn hoàn tiền toàn bộ.
Hoàn tiền xong, tôi nhắn:
“Em đã hoàn tiền toàn bộ cho chị, phiền chị xóa giúp đánh giá nhé.”
Lúc đòi hoàn tiền thì cô ta hối liên tục, giờ lại im re.
Tôi chờ nửa tiếng… một tiếng… đến khi đóng cửa khóa quán.
Đánh giá vẫn nằm chình ình ở đó.
Tức giận bốc khói, tôi gọi lại.
Không ai nghe.
Đến lần thứ ba, cô ta tắt máy.
Ngay sau đó, điện thoại tôi nhận được cuộc gọi từ chăm sóc khách hàng của nền tảng:
“Xin chào, có người dùng khiếu nại rằng cửa hàng bạn nhiều lần gọi điện quấy rối để yêu cầu xóa đánh giá.”
“Xin bạn lưu ý, không được vì bất cứ lý do nào mà yêu cầu khách hàng xóa hoặc đổi đánh giá, nếu không nền tảng sẽ xử lý kỷ luật.”
Nếu bị xử phạt, quán tôi sẽ bị tạm ngưng nhận đơn online.
Mà cuối tuần, doanh thu online chiếm phần lớn.
Đợi xét duyệt lại thì thời gian ấy chính là tiền bạc.
Cô ta ép tôi hoàn tiền, rồi không xóa đánh giá, lại tố ngược tôi quấy rối.
Còn tôi, gọi vài cuộc không nghe thì thành “quấy rối khách hàng”.
Tôi không còn cách nào khác.
Lập tức gửi yêu cầu ẩn đánh giá xấu lên hệ thống.
Chỉ vài phút sau, kết quả trả về:
“Yêu cầu bị từ chối.”
Tôi ngửa mặt cười lớn.
Nhìn như đang cười, thật ra là cười trong tuyệt vọng.
Được, muốn tiền à?
Tiền trả cô.
Nhưng cơm thì tôi sẽ lấy lại —
Dù cô có nuốt vào bụng, tôi cũng m,óc họng bắt cô ó,i ra!