Tiếng Lòng Bị Lãng Quên
Chương 1
1.
[Mẹ đúng là ngốc thật, mình bị bà dì ghẻ kia tráo rồi mà mẹ không hề hay biết, vẫn ôm khư khư đứa giả mạo kia.]Cánh tay tôi đang ôm con siết chặt hơn một chút.
Phòng này là phòng đôi, tôi và sản phụ ở giường bên đều vừa sinh con gái. Lúc này, cô ấy vừa đi vệ sinh và nhờ tôi trông chừng con gái cô ấy, nên tôi chỉ có một mình đối diện với hai đứa trẻ.
Đúng lúc đó, con gái tôi tỉnh giấc, cái miệng nhỏ vừa mở ra là mếu máo sắp khóc.
Tôi vội vàng ôm chặt con, chuẩn bị dỗ dành, nhưng lại nghe thấy một giọng nói kỳ lạ.
Âm thanh quen thuộc này suýt chút nữa khiến tôi rơi nước mắt.
Nhưng tôi trực tiếp phớt lờ giọng nói đó, vẫn tỉ mỉ an ủi con gái, cho con bú và nhẹ giọng dỗ dành.
[Mẹ ơi, con mới là con gái ruột của mẹ chứ, đứa giả mạo kia chỉ biết giả vờ đáng thương để mẹ đau lòng thôi. Con ngoan lắm, không khóc không quấy, dễ nuôi biết bao.] [Mẹ ơi, con thấy quần áo nhỏ mẹ mua cho con rồi, tiếc là con chưa kịp mặc thì đã bị đứa giả mạo mặc mất rồi.]Nghe những lời tiếng lòng đó, nội tâm tôi không chút gợn sóng.
Con gái nằm trong vòng tay tôi, cuối cùng cũng được dỗ dành và ngoan ngoãn bú sữa.
Sản phụ kia bước ra từ nhà vệ sinh. Thấy tôi đang ôm con, cô ta có vẻ hơi đắc ý:
“Chị gái à, hồi mới sinh, mọi người đều bảo con em yếu ớt như mèo con, không có hơi sức, còn con chị thì sinh ra đã khỏe mạnh béo tốt.”
“Không ngờ mới vừa qua có mấy ngày, tình trạng của hai đứa lại đổi ngược hẳn. Chị xem có khi nào ôm nhầm con không?”
Nghe sản phụ kia nói vậy, tôi chỉ cười cười mà không đáp lời.
Tối hôm đó, tôi lập tức thúc giục chồng mau đi làm thủ tục xuất viện, chuẩn bị rời khỏi bệnh viện, chuyển đến trung tâm chăm sóc mẹ và bé.
Sản phụ nằm cùng phòng rất ngạc nhiên:
“Ủa, em tưởng chị bảo còn ở đây thêm vài ngày nữa mà? Sao hôm nay đã đi rồi?”
Tôi vẫn không trả lời, chỉ khăng khăng chỉ đạo chồng tôi thu dọn đồ đạc.
Lúc rời đi, tôi lại nghe thấy giọng nói kia.
[Mẹ ơi, sao mẹ ngu xuẩn thế! Mẹ ôm nhầm con rồi! Mau quay lại đi!]Tôi quay đầu, nhìn thoáng qua đứa trẻ ở giường bên.
Giọng nói lộ ra vẻ mừng rỡ:
[Mẹ nhìn thấy mình rồi, có phải cuối cùng mẹ cũng nhận ra rồi không?]Sau đó, tôi quay lưng đi thẳng, không một lần ngoái lại.
Kiếp trước, tôi đã bị chính tiếng lòng của đứa trẻ này xoay như chong chóng, tự tay đổi con gái ruột của mình lấy con của người khác.
Tôi nghĩ đó là ân huệ trời ban, nhưng không ngờ đó lại là một con quỷ dữ.
2.
Kiếp trước, tôi bị ma xui quỷ khiến mà đánh tráo hai đứa trẻ. Sản phụ cùng phòng cũng đã nói những lời tương tự.
Sau đó chúng tôi ai về nhà nấy nuôi con. Suốt hơn hai mươi năm sau đó, tôi đã dốc lòng nuôi dạy đứa bé.
Và tiếng lòng kỳ lạ kia cũng ám ảnh tôi không rời.
Thứ đó vô tình tiết lộ rằng chồng của cô bạn thân đã quấy rối con gái tôi, nhưng nó không dám nói.
Thế nên khi nhìn thấy những vết thương trên người con, tôi lập tức tìm đến nhà bạn thân, yêu cầu vợ chồng họ phải đứng ra xin lỗi.
Mặc dù chồng bạn thân khẳng định rằng không hề động đến con gái tôi, nhưng tôi lại cho rằng anh ta đang nói dối. Vết thương trên người con gái tôi sao có thể tự nhiên xuất hiện được?
Kết quả cuối cùng của ngày hôm đó là tôi và bạn thân tuyệt giao, cắt đứt mọi liên lạc từ đó về sau.
Trong số tài sản thừa kế mà bố mẹ để lại cho tôi, có vài viên ngọc quý. Một ngày nọ, những viên ngọc này không cánh mà bay.
Tiếng lòng lén lút mách lẻo với tôi rằng bà nội của con gái đã lẻn vào phòng tôi ăn trộm.
Quả nhiên, sau khi phát hiện ngọc trong túi của mẹ chồng, tôi không nghe bà giải thích, trực tiếp ép chồng tôi phải yêu cầu mẹ anh dọn ra ngoài.
Sau này, tiếng lòng lại nói với tôi rằng chồng tôi ngoại tình. Lúc đó, tôi đã hoàn toàn tin sái cổ vào cái giọng nói vô hình này, không hề tìm hiểu mà quyết định ly hôn ngay lập tức.
Khi ký giấy ly hôn, chồng tôi còn thở dài:
“An Hà, anh khuyên em nên đi khám ở khoa tâm thần đi. Em không thấy là từ khi con gái ra đời, em bắt đầu nghi thần nghi quỷ sao?”
Tôi cho rằng đó là lời châm chọc của anh ta sau khi ngoại tình, nên lập tức mắng chửi anh ấy không tiếc lời, mặc kệ tình cảm bao năm của chúng tôi.
Bởi vì trong mắt tôi, chồng tôi là người đã phản bội trước, còn tôi chỉ đang tự bảo vệ mình và trút giận mà thôi.
Chồng tôi lắc đầu, không cãi lại mà nói:
“Sau này nếu em có chuyện gì, cứ gọi cho anh nhé. Dù thế nào đi nữa, anh vẫn sẽ ở bên em. Anh chưa bao giờ ngoại tình, cả về tinh thần lẫn thể xác.”
Tôi ngây người nhìn anh ấy.
Ánh mắt yêu thương của chồng tôi không hề vơi đi chút nào, vẫn nhiệt huyết giống hệt như ngày anh ấy thổ lộ tình cảm và cầu hôn tôi.
Dáng vẻ thâm tình đó khiến tôi bắt đầu nghi ngờ, liệu tiếng lòng mà tôi nghe được có vấn đề gì không?
Nhưng rất nhanh, tôi đã phủ nhận suy nghĩ đó.
Con gái chỉ mới 3 tuổi, bình thường không tiếp xúc với người lạ, thậm chí còn chưa đến tuổi đi học.
Nó thì hiểu cái gì? Đó là tiếng lòng của nó, nó đâu có nói thành lời, lẽ nào nó lại lừa gạt tôi?
Còn chồng tôi, anh ấy là một người đàn ông trưởng thành ngoài 30 tuổi, biết đâu đã học được cách ngụy trang từ lúc nào mà tôi không biết.
Tôi một mình gồng gánh nuôi con gái mới 3 tuổi. Vì có tiếng lòng, tôi không bao giờ giới hạn hành động của con bé.
Trong mắt tôi, con gái luôn là một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Tôi không cần phải tốn công sức mà vẫn biết con thích ăn gì, thích làm gì, không thích ai, và gần đây đang được chàng trai nào theo đuổi.
Cứ như vậy, 20 năm trôi qua trong chớp mắt.
Nhìn con gái lớn lên trở thành thiếu nữ xinh đẹp, sức khỏe của tôi lại ngày càng suy sụp. Một ngày 24 tiếng, tôi có thể ngủ gần 20 tiếng.
Con gái đưa tôi đi khám. Khi nói chuyện, bác sĩ lại che giấu úp mở, không muốn tiết lộ gì thêm.
Nhưng tôi lại biết được qua tiếng lòng của con gái rằng bản thân đã mắc phải một căn bệnh hiếm gặp, không thể chữa khỏi trong kiếp này, và ngày tháng còn lại không nhiều.
Dù có bỏ tiền chạy chữa, cũng chỉ giúp tôi sống thêm được vài tháng, chứ không thể giảm bớt đau đớn.
Tôi ngồi thẫn thờ suốt một đêm, sáng hôm sau liền gọi luật sư đến, chuyển toàn bộ tài sản của mình sang tên con gái.
Nhà cửa, xe cộ, tiền tiết kiệm, công ty.
Nhưng tôi vẫn lo lắng cho con gái. Con bé quá đơn thuần, giống như một tờ giấy trắng chưa vương bụi trần.
Thế là tôi gọi điện cho chồng cũ, ép anh ấy chia tài sản đứng tên anh cho con gái, và yêu cầu anh ấy phải theo dõi sát sao mọi hành động của con bé.
Ở đầu dây bên kia, chồng cũ thăm dò:
“An Hà, đồ của chúng ta thì sớm muộn cũng là của con thôi. Chỉ là sao đột nhiên em lại gấp gáp thế?”
Có lẽ những năm tháng qua đã làm tôi mất đi sự sắc sảo, cộng thêm thời gian sống không còn nhiều, tôi không thèm tranh cãi với chồng cũ.
Tôi chỉ nói sơ qua về bệnh tình của mình, và ý định từ bỏ điều trị.
Nghe tin tôi mắc bệnh nan y, nửa tiếng sau, chồng cũ đã xuất hiện ở cửa nhà tôi.
Anh ấy kéo tôi đi, nhất quyết đòi đi kiểm tra sức khỏe lại.
Tôi không thể từ chối, đành đi cùng anh đến bệnh viện.
Đây không phải là bệnh viện tôi đến khám lần trước, nhưng quy trình kiểm tra cũng gần như nhau.
Kết quả kiểm tra mới là điều khiến tôi kinh ngạc.
Các chỉ số sức khỏe của tôi đều bình thường, nhưng trong máu lại phát hiện 1 lượng lớn thuốc ngủ còn sót lại.
Chồng cũ nắm chặt tay tôi, muốn tôi báo cảnh sát, nhưng tôi lạnh cả lòng, lắc đầu nói với anh rằng tôi muốn về nhà nói rõ mọi chuyện với con gái.
Bất đắc dĩ, chồng cũ đành phải gật đầu.
Tôi từ chối lời đề nghị của anh ấy muốn ở lại cùng tôi đợi con gái về, tiễn anh ấy đi rồi, tôi ngồi một mình trong nhà, chờ con gái.
Con gái tôi, người mà gần đây ngày nào cũng đi chợ nấu cơm cho tôi, trở về nhà, đập vào mắt nó là cảnh tôi im lặng nhìn chằm chằm vào nó.
Tôi mở lời trước: “Rốt cuộc mày là ai?”
Con gái nhìn tôi, rồi bỗng nhiên cười phá lên:
“Mẹ, mẹ biết hết rồi hả?”
Sau đó, giọng nói quen thuộc đó lại vang lên bên tai tôi.
“Nhưng biết thì đã sao chứ, tất cả mọi thứ của mẹ đều là của con rồi.”
Tôi tưởng trong xã hội pháp trị này, nó không dám làm gì tôi. Nhưng không ngờ, nó lại dễ dàng siết chặt cổ tôi.
Tôi cố gắng giãy giụa, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay nó.
Mở mắt ra lần nữa, tôi lại xuất hiện trong phòng bệnh của hơn 20 năm về trước.