Đám Cưới Của Con Trai

Chương 1



1

Cuộc ly hôn giữa tôi và chồng cũ vốn dĩ chẳng hề thể diện.

Sau khi kiếm được chút tiền, ông ta cảm thấy tôi không xứng với mình, lại không chịu chia đôi tài sản cho tôi.

Thế là ông ta xúi giục bồ nhí của mình đến tận nhà khiêu khích tôi.

Khi đó tôi cũng bế tắc, tôi nghĩ mình đã cùng ông ta chịu khổ chịu cực bao nhiêu năm, ly hôn thì được, nhưng ông ta nhất định phải chia cho tôi một nửa tài sản.

Cái giá của sự bướng bỉnh là vô số lần cãi vã và ẩu đả.

Lần nghiêm trọng nhất, chồng cũ cầm phích nước sôi đổ đầy nước nóng ném thẳng vào người tôi, khi tôi đang ôm con trai ru ngủ.

Giống như mối quan hệ đã thối rữa ấy, vết thương trên người tôi lập tức phồng rộp, đỏ rát.

Trên gương mặt non nớt của con trai tôi cũng bị bỏng lên một bọng nước lớn.

Chồng cũ không những không đưa chúng tôi đi bệnh viện, mà còn trừng mắt nhìn chúng tôi đầy hung ác:

“Lý Tiểu Mãn, mày kéo dài thêm một ngày, tao sẽ đánh mày một lần. Tao biết mày không sợ, nhưng mày có sợ tao đánh con trai mày không?”

Tôi hoảng loạn cãi lại:

“Anh không phải là người! Lâm Dữ cũng là con trai anh, hổ dữ còn không ăn thịt con!”

Chồng cũ lại cười nhạo:

“Con trai à? Có khối người muốn sinh con trai cho tao. Thằng này có bị đá//nh ch//ết thì tao sinh thêm mấy đứa nữa là được.”

Nói rồi, ông ta hung hăng ấn mạnh tay lên vết bỏng đang phồng rộp trên người con trai tôi, cười đến méo mó.

Lần đó, tôi thực sự sợ hãi.

Vì quyền nuôi dưỡng Lâm Dữ, tôi buộc phải ra đi tay trắng.

Vì học vấn thấp, không có năng lực, tôi đành phải làm những công việc bẩn thỉu và nặng nhọc nhất.

Không ai trông con, tôi địu Lâm Dữ trên lưng đi khuân gạch ở công trường, đạp máy may trong xưởng may quần áo.

Cứ thế chịu đựng gần mười năm.

Cho đến khi Lâm Dữ lên cấp hai, tôi mới rảnh tay hơn, lăn lộn đủ kiểu ở thị trấn, cuối cùng mua được một gian mặt bằng, mở một tiệm đánh bông.

Những việc nhẹ nhàng thì người ta đã làm hết rồi, đầu óc tôi cũng không lanh lợi, chỉ còn nghề đánh bông – vừa bẩn vừa mệt, chẳng ai muốn làm – tôi mới có thể ổn định cuộc sống.

Lâm Dữ lên lớp mười hai, áp lực học hành rất lớn.

Để bồi bổ dinh dưỡng cho con, dù bận rộn hay mệt mỏi đến đâu, tôi cũng tự tay nấu cơm dinh dưỡng mang đến cho nó. Có hôm bận quá, trên hàng mi còn dính cả bông gòn.

Năm đó Lâm Dữ mười tám tuổi, thân hình thiếu niên gầy gò.

Nó xót xa phủi bông gòn trên hàng mi tôi, đôi mắt ngu ngơ mở to, trịnh trọng hứa với tôi:

“Mẹ, con nhất định sẽ học hành thật giỏi, thi đỗ đại học tốt, sau này kiếm thật nhiều tiền, để mẹ con được sống những ngày tốt nhất trên đời.”

Lời hứa vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà đứa con tôi tự tay nuôi lớn lại chê tôi đơn thân không thể diện, không cho tôi tham dự đám cưới của nó.

Nó thậm chí còn nói, tôi không hiểu được tình cha con m//áu mủ ruột rà của họ.

 

2

Sau khi con trai rời đi, tôi cẩn thận nhặt bộ lễ phục “mẹ chồng vui” dưới đất lên, vuốt ve chất vải trơn mịn cùng hoa văn cầu kỳ, rồi áy náy trả lại cho bà chủ tiệm.

“Hai bộ này tem mác vẫn còn nguyên, tôi cũng không cần lễ phục dự hỉ nữa. Phiền bà xem giúp tôi, có bộ nào phù hợp để mặc thường ngày không?”

Bà chủ tiệm tinh ý không hỏi thêm, cầm một bộ sườn xám xanh đậm và một bộ tím nhạt đưa cho tôi.

“Thử xem nhé?”

Thay xong, tôi ngẩn người nhìn người phụ nữ đoan trang, chững chạc trong gương, bất giác mỉm cười với cô ấy.

Không ngờ người trong gương cũng mỉm cười lại với tôi.

Tôi lại bật cười thêm một tiếng.

Bà chủ tiệm phì cười:

“Bà chị, có phải bị chính mình làm cho mê mẩn rồi không?”

Nói xong, bà kéo tôi đến bàn trang điểm:

“Ở tiệm chúng tôi, mua sườn xám đều được tặng kèm dịch vụ vấn tóc. Để tôi trổ tài cho bà xem nhé?”

Tôi gật đầu, nhìn người phụ nữ trong gương dưới đôi tay khéo léo của bà chủ, trở nên ngày càng tinh tế và xinh đẹp.

Rời khỏi tiệm quần áo, tôi bắt taxi đến khách sạn nơi con trai Lâm Dữ tổ chức tiệc cưới.

Quản lý xác nhận đi xác nhận lại:

“Nếu hủy đơn bây giờ, sẽ phải trừ 30% phí. Xin hỏi bà xác nhận hủy tiệc cưới đặt sau một tháng sao?”

Tôi nghiêm túc gật đầu.

Đã không cho tôi xuất hiện tại hiện trường hôn lễ,

vậy thì tôi nghĩ, Lâm Dữ hẳn cũng không muốn tổ chức đám cưới ở khách sạn do chính tôi bỏ tiền đặt.

Sau khi khoản tiền hoàn 87.600 tệ vào tài khoản, tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm, bắt taxi đến tiệm vàng.

Dùng số tiền đó mua cho mình một chiếc vòng tay vàng thật đẹp.

Trước kia Lâm Dữ từng nhắc rất nhiều lần, sau khi kết hôn, tôi với tư cách mẹ chồng phải tặng con dâu một chiếc vòng vàng,

hơn nữa còn phải dẫn con dâu đi chọn tận tay.

Chiếc vòng giá 38.000 tệ đeo lên tay, tôi mới hiểu vì sao con dâu Trình Tranh lại mê vòng vàng đến vậy.

Mùi vị “đồng tiền” này, quả thực rất mê người.

Rời khỏi tiệm vàng, tôi đứng giữa phố lớn, nhìn dòng người qua lại tấp nập, trong lòng lại có chút bơ vơ.

Từ khi trở thành mẹ đơn thân, toàn bộ trọng tâm cuộc sống của tôi đều đặt lên con trai.

Sau khi con trai lên đại học, tôi lại dốc toàn bộ tâm sức vào tiệm bông.

Không ngờ năm ngoái thị trấn giải tỏa, tiệm bông của tôi cũng bị tháo dỡ.

Ngoài hai căn mặt bằng được đền bù và một triệu tiền mặt, tôi chẳng còn gì cả.

Giữa lúc còn đang mơ hồ hoang mang, con trai tốt nghiệp đại học, dẫn bạn gái về quê tổ chức đám cưới.

Chỉ cần nó quan tâm tôi một chút, thì đã nhận ra tiệm đánh bông của tôi đã đóng cửa từ lâu.

Thế nhưng từ đầu đến cuối, nó chẳng hề hay biết.

Thậm chí khi tôi gặp mặt Trình Tranh, con dâu tương lai, nó còn tỏ vẻ khinh thường mà nói:

“Mẹ anh vừa không có bản lĩnh, lại chẳng có học thức, chỉ biết đánh bông thôi.”

Lần đầu gặp con dâu tương lai, tôi cố nhịn không phản bác.

Nào ngờ sau đó từ lễ đính hôn, đặt khách sạn, đến việc chọn đơn vị tổ chức tiệc cưới, con trai bận bịu đến mức chẳng hỏi lấy một câu xem công việc của tôi thế nào.

À đúng rồi, còn vụ wedding planner nữa.

Tôi lại vẫy tay gọi taxi, đi thẳng đến công ty tổ chức tiệc cưới.

Biết tôi muốn hủy hợp đồng, cô nhân viên tiếp thị vẫn cố nặn ra nụ cười, hỏi xem có điều gì khiến tôi không hài lòng.

Không còn cách nào khác, tôi đành phải bịa đại một lý do:

“Đám cưới hủy rồi, chú rể cô dâu đều không cưới nữa, còn wedding planner làm gì nữa chứ?”

Ai ngờ vừa dứt lời, con trai Lâm Dữ và con dâu Trình Tranh lại đúng lúc bước vào công ty để bàn thêm về quy trình hôn lễ.

Thấy tôi, ánh mắt Lâm Dữ lập tức bừng lửa giận:

“Mẹ làm cái gì vậy? Con đã nói là không cho mẹ đến đám cưới rồi, mẹ còn ăn mặc lồng lộn như mấy bà phù thủy thế kia là định dọa ai đấy?”

Trình Tranh vội kéo tay áo nó, nhưng nó lại hất ra.

“Mẹ, con xin mẹ đấy, tha cho bọn con đi được không? Con với Trình Tranh lo chuẩn bị cưới hỏi mệt muốn ch//ết, mẹ giúp chẳng được, xin mẹ đừng thêm phiền.”

Cô nhân viên tiếp thị liếc nhìn tôi rồi lại nhìn sang hai đứa nó, rụt rè hỏi:

“Dì ơi, vậy tiệc cưới này có hủy thật không ạ?”

“Tôi hủy.”

“Tại sao lại hủy?”

Câu trả lời của tôi và tiếng gắt của Lâm Dữ vang lên cùng lúc.

Lâm Dữ trừng mắt không thể tin nổi:

“Mẹ, mẹ thôi đừng làm loạn được không? Con đã quá mệt rồi, mẹ có biết gì về quy trình đâu mà cứ xen vào?

Còn nữa, chỉ còn một tháng là đến hôn lễ rồi, mẹ hủy cái chỗ này, thì biết đi đâu tìm được đơn vị nào phù hợp?

Ngày mai ba và dì Trương còn đi tập dợt với tụi con ở khách sạn, mẹ hủy bây giờ, con biết ăn nói sao với họ?”

Ha...

Tôi nhìn miệng con trai mở ra đóng vào, không dám tin nổi.

Ngày xưa tôi ra đi tay trắng, chẳng ngờ lại nuôi lớn được một đứa con bất hiếu đến thế.

Nó xem tôi là gì chứ?

Tình yêu thương và sự hy sinh của tôi với nó, chẳng lẽ đều là trò cười?

Tôi đứng thẳng lưng, nhìn cô tiếp thị, bình tĩnh nói:

“Tôi xác nhận hủy hợp đồng tiệc cưới, làm ơn giúp tôi làm thủ tục.”

Lâm Dữ mặt mày tối sầm, khoanh tay đứng nhìn tôi:

“Mẹ cứ làm loạn đi, để con xem mẹ còn muốn làm loạn đến mức nào.”

Trình Tranh rót cho tôi một ly nước, dịu dàng đưa tới trước mặt:

“Dì ơi, có phải dì đang gặp chuyện gì khó khăn hay không vui không ạ?”

Tôi vừa nhận lấy ly nước, Lâm Dữ đã vung tay hất văng:

“Trình Tranh, đừng quan tâm bà ấy! Bà ấy đang mãn kinh, trò vặt còn đầy.”

Nói xong, nó ném lại một câu:

“Để xem mẹ tìm được wedding planner nào tốt hơn cái chỗ này không!”

Rồi kéo Trình Tranh bỏ đi, chẳng buồn liếc nhìn chiếc váy tôi đang mặc bị dính ướt.

Cô nhân viên tiếp thị lặng lẽ đưa tôi một tờ khăn giấy, không hỏi thêm gì, chỉ nhanh chóng hoàn tất thủ tục hủy hợp đồng cho tôi.

Sau khi bộ phận tài chính xác nhận, tôi được hoàn lại 90.000 tệ vào tài khoản.

Dù việc hủy đơn lần này bị trừ kha khá tiền, nhưng ít nhất, số tiền đó cũng không rơi vào tay đứa con bất hiếu kia.

Lúc tôi về đến nhà thì trời đã tối, nhưng người môi giới mà tôi gọi từ trước vẫn háo hức đến tìm.

“Dì ơi, dì chắc chắn muốn bán căn nhà đó chứ?

Dì không biết đâu, bà hàng xóm bên cạnh từ lâu đã muốn dọn sang ở đối diện với con trai, liên hệ với dì mấy lần mà dì không đồng ý.”

Căn nhà đó là tôi lấy hết toàn bộ tiền tiết kiệm để mua cho Lâm Dữ, sau khi nó quyết định về quê phát triển.

Lúc đó nó đang ở xa, còn chủ căn nhà thì chuẩn bị đi nước ngoài, cần bán gấp nên tôi đứng tên mua luôn.

Ban đầu còn tính sau khi nó cưới xong sẽ sang tên lại.

Nhưng bây giờ nhìn lại, may mà tôi đứng tên.

Chứ con trai tôi giờ đã có "người cha má//u mủ ruột rà", sao còn để mắt tới người mẹ rách rưới như tôi chuẩn bị căn nhà đó nữa?

Chương tiếp
Loading...