Bà Già Bật Mode Phản Công

Chương 1



01

Không khí trong phòng khách ngột ngạt như trời sắp giông.

Vẻ mặt Vương Tú Mai đắc ý, ngón tay gõ nhẹ lên đầu gối, mắt láo liên, khóe môi nhếch lên cái kiểu “ta đây chắc chắn bà già này sẽ chịu nhục mà nuốt trôi”.

Lý Cường – cái thằng nhu nhược ấy – ngồi rúc vào góc sô-pha, mặt cắm xuống như muốn chui vào ống quần, ánh sáng từ điện thoại phản chiếu lên khuôn mặt trốn tránh trách nhiệm.

Tôi cầm bản “Quy ước sống chung trong gia đình”, tờ giấy nhẹ tênh mà từng dòng chữ nặng như đá đè lên tim.

Yêu cầu vệ sinh thì khắt khe thái quá, đến cả việc tôi phơi đồ lót ở đâu cũng phải quy định. Còn tiền ăn thì… há mồm đòi ba ngàn.

Tôi đến đây để nghỉ ngơi tuổi già hay làm ô-sin toàn thời gian?

Vương Tú Mai thấy tôi im lặng, hắng giọng, giọng the thé:

“Mẹ à, mẹ đừng nghĩ nhiều quá. Giờ giới trẻ bọn con sống phải có ranh giới rõ ràng. Cường nhà con áp lực lớn, nhà xe nợ đầm đìa, mẹ đã chuyển đến sống cùng thì thẳng thắn với nhau ngay từ đầu, đỡ cãi vã về sau.”

Nghe thì tưởng hợp lý, nhưng từng câu đều nhấn mạnh: “Đây là nhà tôi, mẹ chỉ là người ở nhờ.”

Tôi liếc sang Lý Cường:

“Cường, đây cũng là ý của con à?”

Nó cứng đờ, không dám ngẩng mặt, lí nhí:

“Mẹ… Tú Mai cũng chỉ vì lo cho nhà cửa thôi mà. Mẹ cứ… ký đi…”

Tốt lắm.

Đứa con tôi nuôi nấng ba mươi mấy năm, đối xử với tôi như thế đấy.

Tôi từng ở nhà con gái – Lý Mẫn – suốt mười năm, nó luôn muốn đút cơm tận miệng cho tôi. Con rể còn hiếu thuận coi tôi như mẹ ruột.

Chỉ vì Lý Cường buột miệng nói nhớ mẹ, tôi đã vội vàng thu dọn đồ đạc, đến đây trong niềm vui.

Vậy mà đón tôi là bản hợp đồng bán thân trá hình.

Tôi cầm bút, ký mạnh vào cuối bản hợp đồng: “Triệu Quế Phân”.

Vương Tú Mai mắt sáng rỡ, nhanh như chớp chụp lấy tờ giấy, còn cẩn thận thổi khô mực như sợ tôi đổi ý.

“Mẹ đúng là người biết điều! Cơm tối nay vẫn phải nhờ mẹ nhé, con với Cường bận làm cả ngày, mệt rã rời luôn…”

Lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng.

Vừa nãy còn sừng sừng đối đầu, giờ đã bắt đầu sai bảo như sai vặt.

Tôi không cãi, lẳng lặng đi vào bếp.

Tủ lạnh chỉ có hai quả cà tím héo queo và mấy quả trứng.

Chào đón mẹ ruột là đây sao?

Tôi cũng chẳng buồn nấu nướng cầu kỳ, xào cà tím, rán ba quả trứng cho xong chuyện.

Lúc ăn cơm, không khí nặng nề đến kỳ quặc.

Vương Tú Mai bê nguyên đĩa trứng rán đặt trước mặt chồng và con trai – thằng bé tên Bảo.

“Cường nhà con đi làm vất vả, phải bồi bổ. Tiểu Bảo đang tuổi ăn tuổi lớn, càng không thể thiếu chất.”

Nói xong, cô ta gắp luôn miếng to nhất cho vào miệng, mỡ còn chảy ròng ròng bên mép.

Trước mặt tôi là một dĩa dưa muối khô khốc không biết đã để bao lâu.

“Mẹ à, mẹ lớn tuổi rồi, bác sĩ dặn nên ăn nhạt, ít dầu mỡ. Dưa muối này là con để riêng phần mẹ đấy.”

Cô ta nói mà không thèm ngẩng đầu lên.

Lý Cường cúi gằm, ăn lấy ăn để, đũa lia lịa trong đĩa trứng, chẳng thèm liếc qua mẹ mình.

Tôi nhìn ba người họ, bỗng thấy mọi thứ quá nực cười.

Tôi không giận, chỉ gắp miếng dưa muối bỏ vào miệng, nhai kỹ.

Mặn.

Mặn đến tê lòng.

Nhưng chính cái vị mặn ấy lại khiến tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Ăn xong, tôi đặt đũa xuống:

“Theo thỏa thuận, tôi nấu, còn rửa bát là phần của các người.”

Vương Tú Mai khựng lại, định cãi, nhưng nhớ ra điều khoản, đành miễn cưỡng đứng dậy đi dọn.

Tối hôm ấy, tôi ngủ rất ngon.

Vì tôi biết, sáng mai sẽ là cuộc chiến thật sự.

Sáng hôm sau, trời vừa hửng.

Tôi ngồi chính giữa phòng khách, trên tay là cuốn sổ đen đã theo tôi mấy chục năm.

Lý Cường và Vương Tú Mai ngáp ngắn ngáp dài bước ra, thấy tôi bày trận liền sững người.

“Mẹ dậy sớm làm gì thế ạ? Hù hết hồn.” – Lý Cường càu nhàu.

Tôi không nói không rằng, đặt một tờ A4 in sẵn lên bàn, kế bên là máy tính bỏ túi.

“Hôm qua mẹ ký rồi, hôm nay đến lượt hai đứa ký cái này.”

Giọng tôi nhẹ nhàng nhưng rành mạch.

Vương Tú Mai bước tới, liếc một cái, suýt rớt tròng mắt:

“Danh sách hoàn trả chi phí nuôi dưỡng và quà tặng? Triệu Quế Phân, bà có ý gì đây?!”

Tôi chỉ vào hàng đầu tiên:

“Lý Cường, sinh năm 1989. Tiền sữa, tiền tã, viện phí… đã tính cả theo trượt giá, tổng cộng 120 ngàn.”

“Chín năm học miễn phí thì tôi không tính. Nhưng phí chọn trường cấp ba, học phí đại học, sinh hoạt phí… tôi đều ghi rõ.

Đặc biệt là thời đại học, tháng nào con cũng xin thêm một ngàn để ‘mua tài liệu’, dùng để làm gì chắc trong lòng tự hiểu.”

Tôi liếc sang Lý Cường. Mặt nó tái mét, chính là kiểu xấu hổ vì bị vạch trần.

“Năm 2015, con lấy vợ mua nhà, mẹ bán nhà cũ đưa con tám trăm ngàn tiền đặt cọc. Khi đó nói là mượn, giấy mượn nợ mẹ vẫn giữ đây.”

“Năm 2016, con mua xe, hai trăm ngàn, cũng mẹ bỏ.”

“Mấy năm nay mẹ cũng không ít lần hỗ trợ: lì xì, quà cáp, tiền mừng tuổi cho cháu… tất cả cộng lại…”

Tôi bấm máy tính. Tiếng “beep beep” vang lên giữa phòng khách im phăng phắc, nghe mà rợn người.

“Tổng cộng: 2 triệu 804 ngàn 300 tệ.

Làm tròn: 2 triệu 8.”

Tôi ngẩng đầu, nhìn hai kẻ mặt không còn giọt m//áu, khẽ cười:

“Đã muốn tính sòng phẳng, thì mình là ruột thịt cũng phải minh bạch, phải không?”

Tôi cũng đâu phải người không biết điều.

Muốn tôi trả tiền ăn, làm osin? Được thôi, trước tiên trả hết đống nợ này đã, còn lãi thì tôi miễn, coi như cho chó ăn!

Vương Tú Mai tức đến run lẩy bẩy, giơ tay chỉ vào mặt tôi:

“Triệu Quế Phân! Bà điên rồi à? Làm gì có mẹ nào lại đòi tiền con kiểu đó? Tiền đó là bà tự nguyện cho đấy nhé!”

“Tự nguyện thì là tình nghĩa, giờ tôi không muốn nữa thì là nợ.”

Tôi nhấc tách trà, nhẹ nhàng thổi lớp bọt, “Thế nào? Cho các người đặt ra đủ thứ quy định, còn tôi thì không được đòi lại tiền dưỡng lão của mình?”

Lý Cường lắp bắp:

“Mẹ... mẹ làm gì thế này... mình là người một nhà mà...”

“Đừng có nhắc đến chuyện một nhà với tôi.”

Tôi cắt ngang, ánh mắt lạnh như băng:

“Hôm qua các người dúi tôi ký cái thỏa thuận đó, có coi tôi là người nhà không? Đặt đĩa dưa muối trước mặt tôi, có coi tôi là mẹ không?”

Vương Tú Mai thấy không lý luận nổi nữa, bèn lăn đùng ra sàn ăn vạ, vừa đập đùi vừa gào:

“Trời ơi là trời! Mẹ chồng đòi nợ, ép người đến đường cùng! Sống kiểu gì nổi nữa đây!”

Tôi móc điện thoại ra, mở chế độ quay video, ống kính hướng thẳng vào gương mặt méo mó của cô ta:

“Khóc đi, khóc to lên. Tôi đăng lên nhóm chung khu dân cư, cho mọi người xem ‘ranh giới của giới trẻ’ nó là như thế nào.”

Tiếng gào khóc lập tức im bặt, như thể cổ họng bị bóp nghẹt.

02

Vương Tú Mai lồm cồm bò dậy, mặt đỏ như gan heo.

Cô ta lao tới định giật tờ danh sách trên tay tôi, tôi chỉ khẽ rụt tay, nhét luôn vào túi áo.

“Xé cũng vô ích, tôi có bản gốc.” – Tôi nhìn cô ta, lạnh nhạt.

Vương Tú Mai nghiến răng ken két:

“Được, bà đã muốn tính toán như vậy? Chúng tôi không có tiền trả! Bà muốn ở lại thì phải nghe lời tôi! Không thì cút khỏi đây!”

“Thỏa thuận có ghi rõ, vi phạm ba lần mới yêu cầu rời đi.”

Tôi chỉ lên đồng hồ treo tường: “Bây giờ là bảy giờ sáng, đến giờ tôi ăn sáng rồi. Theo quy định, tôi phải nấu, nhưng hôm nay sức khỏe tôi không tốt, xin nghỉ một bữa.”

Nói xong, tôi rút điện thoại, mở ứng dụng đặt đồ ăn.

Hồi còn ở nhà con gái, Lý Mẫn đã dạy tôi dùng ứng dụng này đặt mấy bữa sáng sang chảnh.

Ba mươi phút sau, shipper gõ cửa.

Há cảo tôm, xíu mại, chân gà tàu xì, sườn hấp… bày kín nửa bàn ăn, mùi thơm ngào ngạt.

Đây là mấy món mà bình thường Vương Tú Mai tiếc tiền đến mấy cũng không dám gọi.

Tiểu Bảo nghe mùi chạy ra, vươn tay định lấy.

Tôi dùng đũa gõ nhẹ lên mu bàn tay nó:

“Nè, cái này không phải phần của nhà cháu đâu nhé. Nhà cháu chẳng phải thích ăn nhạt à? Trong bếp còn dưa muối, đủ ăn ba ngày.”

Vương Tú Mai nhìn tôi ăn ngon lành, nước miếng suýt chảy thành dòng, nhưng vẫn cố gồng:

“Cứ phá đi! Toàn tiêu tiền con trai mà không biết xót!”

Tôi giơ điện thoại, mở giao diện tài khoản – một dãy số dài khiến mắt cô ta hoa lên.

“Nhìn kỹ nhé, đây là tiền tiêu vặt con gái tôi – Lý Mẫn – gửi cho tôi. Tôi tiêu đồng nào là quyền của tôi. Đây là tài sản riêng, chẳng liên quan đến các người.”

Lý Cường nuốt nước miếng đánh ực, lí nhí:

“Mẹ… cho Tiểu Bảo ăn một miếng đi mà…”

“Muốn ăn à? Bảo Vương Tú Mai trả tiền.”

Tôi gắp một miếng há cảo trong suốt, cắn một miếng, nước tôm ngọt lịm trào ra.

Vương Tú Mai tức đến mức ném cả đũa xuống bàn, kéo Lý Cường và Tiểu Bảo đi luôn:

“Không thèm ăn thứ đồ bố thí! Đi làm!”

Bọn họ vừa khuất, tôi liền gom hết đồ ăn thừa, gói ghém cẩn thận.

Theo thỏa thuận, giờ là lúc dọn dẹp vệ sinh.

Sàn phòng khách yêu cầu lau hai lần mỗi ngày, phải dùng dung dịch sát khuẩn.

Tôi xách xô nước đầy, lững thững bước ra giữa phòng.

Vừa nhìn sàn nhà sáng bóng, tôi “trượt chân” một cái, cả xô nước đổ ầm, bắn tung tóe.

Nước bẩn xám xịt loang khắp nơi, thấm cả vào thảm, chảy vào gầm ghế sofa.

Tôi quẳng cây lau nhà, phủi tay, quay về phòng ngủ trưa.

Tối, cả nhà đi làm về, vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi ẩm mốc.

Vương Tú Mai vừa bước vào đã hét toáng:

“Triệu Quế Phân! Bà làm cái gì thế này?!”

Tôi dụi mắt ngái ngủ bước ra, giả vờ ngơ ngác:

“Trời ơi, lớn tuổi rồi tay run, định lau nhà mà cầm không chắc xô nước nên làm đổ mất tiêu.”

“Tôi nhớ không nhầm, trong thỏa thuận chỉ nói lau nhà, chứ có ghi phải lau sạch đâu, cũng chẳng cấm làm đổ nước.”

Vương Tú Mai run lên vì giận, chỉ tay vào tôi:

“Bà… bà cố tình!”

“Sao lại nghĩ vậy? Tôi là mẹ chồng biết tuân thủ quy định chứ.”

Tôi quay lưng vào phòng tắm, “Tôi đi tắm, đừng làm phiền.”

Theo thỏa thuận, tắm không quá mười phút.

Tôi khóa cửa, vặn nước nóng hết cỡ.

Hơi nước nhanh chóng phủ đầy phòng tắm.

Tôi ngồi lên nắp bồn cầu, ngân nga bài “Ngày tốt lành”:

“♪ Hôm nay là một ngày tốt lành… điều ước đều thành sự thật… ♪”

Mười phút qua, rồi hai mươi, bốn mươi phút…

Bên ngoài đập cửa rầm rầm.

“Triệu Quế Phân! Bà ch//ết trong đó rồi à?! Ra mau! Tôi muốn đi vệ sinh!!” – Vương Tú Mai gào lên.

Tôi thong thả thay đồ, mở cửa.

Mặt cô ta đỏ bừng, ôm bụng lao vào.

Tôi nhanh tay chặn cửa:

“Cẩn thận nhé, sàn trơn đấy.”

Chương tiếp
Loading...