Vòng Ngọc Dương Chi
Chương 1
1
Ta bấu chặt lấy khung cửa chạm trổ hoa văn, mới không để bản thân ngã quỵ xuống nền đất.
Trong gian phòng khuê các, mùi rượu trộn lẫn hương phấn son, giữa tiếng chén ngọc va nhau lanh lảnh, có người cười cợt hỏi:
“Thế nào? Eo lưng tiểu thư nhà họ Lạc có mềm như lời đồn không?”
“Trông thì có vẻ là một mỹ nhân thanh lãnh, nhưng lên giường chắc cũng biết điều chứ?”
Giọng Phó Nghiễn Chi vương chút men say, lười biếng lại cay độc:
“Cũng chỉ đến thế thôi. Suốt ngày mặc đồ trắng như để thủ hiếu, hôm đó ta xé lớp trung y mỏng kia ra, suýt nữa thì chói mù mắt.”
Hắn bật cười khẽ một tiếng.
“Cứng đơ như khúc gỗ, nếu không phải vì cảm giác lén lút trong tàng thư các đủ kích thích, thì có cho không ta cũng chê nhạt nhẽo.”
Cả phòng phá lên cười. Có người đập tay xuống bàn:
“Phó huynh quả là cao tay! Phật đường, họa phường, bãi cưỡi ngựa… nghe đâu mấy nơi đó đều thử qua rồi?”
“Còn một tháng nữa là hết hạn cược, Phó thế tử sẽ không nhận thua đó chứ?”
Tiếng ồn ào nổi lên không ngớt.
Chiếc bình rượu bị ném mạnh lên bàn. Giọng Phó Nghiễn Chi thấm đẫm độc ý như mật ngọt:
“Gấp gì chứ? Nàng tin câu ta nói ghét mùi tanh của bong bóng cá, ngoan ngoãn uống hết thang thuốc tránh thai.
Nào hay dược liệu sớm đã bị ta tráo thành trà táo đỏ an thần.”
Hắn hạ giọng xuống.
“Trong ba tháng, nhất định khiến nàng mang thai ngoài ý muốn.”
Ta siết chặt lấy bụng dưới.
Trong ống tay áo, tờ mạch án viết sáng nay từ y quán vẫn còn nguyên, giấy mỏng như cánh ve, chữ viết rành rọt: mạch hoạt như châu lăn, thai tượng đã hơn hai tháng.
“Ngươi đã tới cửa cầu thân nhà họ Lạc, ta là gì đây?”
Sau tấm bình phong, một thân ảnh áo hồng từ từ bước ra. Tiểu thư nhà họ Liên, Liên Phán Nhi, hất chiếc quạt tròn về phía ngực Phó Nghiễn Chi.
“Trước kia là ai quỳ gối trước phụ thân ta, nói đợi ta cập kê sẽ tới nạp sính?”
Phó Nghiễn Chi bắt lấy cây quạt, tiện tay kéo người vào lòng:
“Ghen rồi à?”
Ngón tay hắn mơn man nơi cằm nàng.
“Đến ngày đại hôn, muội mặc giá y tới cướp thân được không?
Cho nàng ta ôm bài vị mà bái đường.”
Một tiếng “rắc” vang lên, móng tay ta gãy vụn trong kẽ cửa.
Thì ra đêm đó, sau khi hắn cùng ta dây dưa nơi tàng thư các, cái nút uyên ương thắt nơi cổ tay ta, cũng chỉ là một quân cờ tô điểm thêm cho ván cược “liệt nữ giữ thân, cuối cùng thất trinh” kia.
2
Nền gạch xanh trong phòng tắm sạch lạnh buốt như băng.
Ta co người nơi góc tường mà nôn khan, nhưng chỉ có vài ngụm nước chua trào ra.
Các đốt ngón tay run rẩy cởi lớp áo bối tử màu sen nhạt.
Bên trong là chiếc váy hồng y do Phó Nghiễn Chi tặng, hắn từng nói: “Con gái nhà họ Lạc nên rực rỡ một chút.”
Lần đầu của chúng ta là ở tàng thư các, hắn mượn hơi rượu xô đổ kệ sách, đè ta xuống những trang Liệt nữ truyện vương vãi mà quấn quýt.
Sáng hôm sau, dưới ánh bình minh, hắn quỳ xuống, đeo đôi vòng ngọc dương chi vào tay ta:
“Hôm qua đường đột, chỉ mong nàng lượng thứ.”
Ánh mắt hắn khi đó soi lên ráng sớm, tựa như thật lòng động tình.
Giờ ta mới hiểu, ánh hồng đó chẳng qua là sự phấn khích khi sắp thắng cuộc cá cược.
“Tiểu thư?”
A hoàn kinh hãi đỡ lấy ta.
Ta lau vệt thuốc bên khóe môi: “Khí trời oi quá.”
Trong tay áo, gói thuốc vẫn còn một nửa. Sau khi bắt mạch chẩn ra tin mừng sáng nay, ta liền xoay người đến hiệu thuốc bốc thang an thai.
Tờ hoa thiếp Phó Nghiễn Chi vừa cho người gửi đến, đã bị ta siết chặt đến ướt đẫm mồ hôi.
【Giờ Mùi ba khắc, nhã gian họa phường phía tây thành, cùng đợi nàng đến với biểu muội Liên.】
Vết mực chưa khô hẳn còn vương mùi phấn lài mà Liên Phán Nhi hay dùng.
Đầu ngón tay bấu sâu vào lòng bàn tay.
Năm xưa hắn nói “chán ghét mùi phấn son tục khí”, thì ra chỉ là chán ghét ta mà thôi.
3
Ta ra sức lau khô nước mắt, nhưng hàm răng vẫn không ngừng va vào nhau run rẩy.
Vừa định xoay người rời đi, cổ tay đã bị ai đó siết chặt.
Là Phó Nghiễn Chi.
Ánh nến bên trong họa phường lay động mờ ảo, hắt lên gương mặt hắn một tầng sáng đỏ nhạt.
Hắn trời sinh một gương mặt dễ khiến người ta rung động, mày kiếm mắt sáng, tóc vấn ngọc quan, chẳng trách những tiểu thư nhà quyền quý trong kinh đều vì hắn mà si mê.
Lúc này, khung cảnh xa hoa hỗn độn của chiếc thuyền họa lại vừa khéo giấu được gương mặt tái nhợt của ta.
Phó Nghiễn Chi hơi nhíu mày:
“Đã đến rồi, vì sao không đến tìm ta?”
Ta bình tĩnh gạt tay hắn khỏi eo mình, nhẹ giọng nói:
“Vừa rồi thay y phục, không nhìn thấy chàng.”
Bên bàn tiệc, đám công tử tiểu thư lập tức ồn ào cười vang.
“Đây chính là vị hôn thê chưa qua cửa của Phó huynh sao? Quả nhiên thoát tục như lời đồn!”
“Phó huynh có phúc lắm đấy, cưới được một mỹ nhân nhà họ Lạc thế này.”
Những ánh mắt cợt nhả cứ thế ngang nhiên quét qua người ta, như thể muốn nhìn xuyên lớp lụa mỏng trên người.
Ta vô thức siết chặt vạt áo choàng, đầu ngón tay hơi run.
Có người huých nhẹ cùi chỏ vào hắn, cười đầy ẩn ý:
“Phó huynh à, nàng dâu tương lai ngại ngùng thế kia, không phải là bị huynh dọa cho khiếp rồi chứ?”
Phó Nghiễn Chi khẽ cười, thản nhiên kéo ta vào lòng, giọng nói lười nhác:
“Nói năng bậy bạ gì thế? Nương tử nhà ta da mặt mỏng, đừng dọa nàng.”
Nói xong, hắn lại đưa tay giật chiếc áo khoác ta đang siết chặt.
“Bộ này rất hợp với nàng, cần gì cứ ăn mặc nhạt nhẽo mãi?”
Ngón tay hắn lướt nhẹ qua bờ vai ta, môi nhếch lên cười như không cười.
“Họa phường ấm áp, khoác áo lại thành vướng víu.”
Lời còn chưa dứt, ánh mắt hắn bỗng tối sầm lại, bỏ mặc ta đứng nguyên tại chỗ, sải bước về phía giữa thuyền.
Chỉ thấy một thiếu nữ vận áo sa mỏng màu đỏ hồng đang cười nói với đám khách, ngón tay trắng mảnh nâng ly rượu, vạt áo buông lơi, nửa bờ vai lộ ra.
Phó Nghiễn Chi lập tức cởi áo choàng của mình khoác lên người nàng, giọng vừa trách vừa cưng chiều:
“Không nhìn một chút là đã nghịch ngợm thế này rồi?
Lỡ nhiễm lạnh, lại mè nheo cho xem.”
Thiếu nữ chu môi, nũng nịu:
“Biết rồi, Nghiễn Chi ca ca lắm lời quá.”
Gió đêm lùa qua ô cửa sổ mở hé, ta đứng bất động tại chỗ, ngực như bị lưỡi dao xé toạc, đau đến nghẹt thở.
Lúc này Phó Nghiễn Chi mới nhớ tới ta, quay lại nắm tay kéo ta đến bên bàn tiệc.
Thiếu nữ nọ đánh giá ta từ trên xuống dưới, chợt bật cười:
“Đây chính là tỷ tỷ nhà họ Lạc?”
Giọng điệu chua cay, như muối rắc lên vết thương đang rỉ máu.
Ta đứng trước mặt nàng ta, lại giống như một kẻ không biết xấu hổ chen vào, dù người đính hôn với Phó Nghiễn Chi bằng danh chính ngôn thuận là ta.
Phó Nghiễn Chi xoa đầu nàng ta, cười:
“Không được vô lễ, phải gọi là chị dâu.”
Sau đó quay sang ta, giải thích:
“Đây là tiểu thư nhà họ Liên, tên gọi là Phán Nhi, lớn lên cùng ta từ nhỏ, tính khí có hơi nghịch, nàng đừng chấp.”
Ta cắn mạnh vào lớp da mềm trong miệng, sợ mình lỡ rơi một tiếng nghẹn ngào.
Suýt nữa đã bật thốt lên câu hỏi:
Còn với ta thì sao? Chàng có từng thật lòng một khắc nào không?
Hay từ đầu đến cuối, ta chẳng qua chỉ là một con cờ trong ván cược của chàng với đám người kia?
Nhưng lời chưa kịp thốt ra, đã hóa thành một trận nôn khan dữ dội.
Liên Phán Nhi che miệng thốt lên đầy kinh ngạc:
“Không lẽ… Lạc tỷ tỷ có tin vui rồi?”
Phó Nghiễn Chi sững người, đưa tay định đỡ, lại khựng lại giữa không trung.
Ta chậm rãi đứng thẳng, dùng khăn lau khóe môi, lạnh nhạt đáp:
“Liên tiểu thư nói đùa rồi. Thuốc tránh thai… ta chưa từng ngừng uống.”
4
Ta nhìn sắc mặt hai người kia đồng loạt biến đổi, khóe môi khẽ nhếch, cố tỏ bình thản:
“Chỉ tại hương trầm hơi nồng quá thôi, mấy ngày nay… đến kỳ kinh rồi.”
Phó Nghiễn Chi lập tức giãn mày, thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Hắn ân cần dìu ta ngồi xuống nhuyễn tháp sau bình phong, rồi quay sang phân phó:
“Dời lò hương đi, Vân Thư ngửi không quen mùi này.”
Lập tức bàn tiệc lại ồn ào trêu chọc:
“Từ khi nào Phó huynh biết dịu dàng thế hả?”
“Tặc tặc, chưa cưới đã sợ thê tử rồi, sau này còn ra sao nữa?”
Phó Nghiễn Chi cười mắng:
“Nói linh tinh nữa, coi chừng nương tử nhà ta bắt ta quỳ bàn tính.”
Liên Phán Nhi lại nghiêng người dựa gần hắn hơn, ngón tay xoắn lọn tóc, giọng nũng nịu:
“Ca ca đối với tẩu tẩu tốt vậy, Phán Nhi cũng phải ghen rồi đó.”
Mọi người náo động đòi hành tửu lệnh, Liên Phán Nhi thua mấy lượt liền, uống không ít rượu lê hoa ướp lạnh.
Men rượu dâng lên, gò má nàng ửng hồng, sợi tóc đen mướt dính nơi cổ trắng nõn, lại càng quyến rũ mê người.
Yết hầu Phó Nghiễn Chi khẽ chuyển động, hắn khẽ kéo thẳng lại vạt áo, dáng vẻ mất tự nhiên.
Bàn tay giấu trong tay áo của ta siết chặt lấy chiếc khăn tay thêu.
Trong đó là mạch án sáng nay viết rõ ràng: mạch hoạt như châu lăn, thai đã hơn hai tháng.
Ta được dạy dỗ nghiêm cẩn từ nhỏ, chưa từng nghĩ mình sẽ làm ra chuyện vượt lễ giáo như thế này.
Nhưng hắn nói thích ta thoát khỏi lớp y phục rườm rà, ta liền thay y lụa mỏng; hắn nói chuyện khuê phòng quá tầm thường, ta liền để hắn lôi kéo vào thư phòng, họa phường, thậm chí cả nơi tối sâu trong Phật điện…
Móng tay bấu sâu vào trong lòng bàn tay, ta vô thức đặt lên bụng dưới hãy còn phẳng lì.
Đứa nhỏ này, vốn dĩ không nên xuất hiện trên đời.