Tôi Là Bác Sĩ Phẫu Thuật Chính Của Tình Nhân Chồng Tôi

Chương 1



1. 

Sau lần thứ sáu tôi chủ động gần gũi mà bị từ chối,

tôi gần như chắc chắn Trần Tư Viễn không phải bất lực, mà là… không muốn ngủ với tôi.

Anh ta luống cuống che phần thân dưới đang có phản ứng,

nổi giận mắng tôi:

“Ngọc Ninh, ngày nào em cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó sao?

Yên ổn sống không được à? Nhất định phải gây chuyện?”

Tôi gây chuyện sao?

Là một người vợ, suốt một năm không có đời sống vợ chồng, tôi có quyền được biết nguyên nhân chứ?

Tôi đã nhiều lần cố gắng trò chuyện, còn lo lắng cho sức khỏe của anh ta.

Nhưng anh lại cực kỳ nhạy cảm, phát điên gào lên với tôi:

“Anh không bệnh! Anh rất khỏe!”

Tôi hiểu, đàn ông vốn sĩ diện, chẳng ai muốn thừa nhận mình có vấn đề.

Thế nên tôi thử đủ cách để khơi gợi hứng thú của anh.

Kết quả — thất bại cả sáu lần!

Nhất là hôm nay, rõ ràng đã có thể "lên cao tốc", nhưng anh lại phanh gấp ngay trước trạm thu phí.

Điều đó giáng một đòn mạnh vào lòng tự tôn của tôi.

Tôi bắt đầu nghi ngờ — là tôi đã mất hết hấp dẫn, hay là… Trần Tư Viễn bên ngoài có người khác rồi?

 

2. 

Thấy tôi im lặng, anh ta ngập ngừng một chút rồi mệt mỏi bóp sống mũi:

“Đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là anh vừa đi công tác về, mệt mỏi, công việc không suôn sẻ, áp lực hơi lớn.”

Tôi nhìn sắc mặt anh, đúng là không tốt.

Gần đây sự nghiệp anh càng lúc càng phát triển, nhưng đổi lại là sức khỏe bị bào mòn.

Nửa năm nay, anh rõ ràng xuống sắc, mặt mày xanh xao.

Tôi rất xót xa, nắm lấy tay anh, nhẹ giọng:

“A Viễn, có chuyện gì đừng giữ trong lòng, nói với em nhé!”

Anh nhìn chằm chằm vào cổ áo hơi trễ của tôi, rồi cực kỳ khó chịu vung tay gạt đi:

“Anh không muốn nói, được chưa? Đừng quyến rũ anh nữa.

Em không thể để anh ngủ yên một giấc sao?

Nếu em khó chịu đến thế, thì đi mua đồ chơi mà tự xử đi!”

Như một chậu nước đá hất thẳng vào người.

Tôi kìm nén bao lâu, đến đây thì nổ tung:

“Anh không muốn ngủ với em, vậy sao còn đồng ý với mẹ anh là sẽ sinh cháu năm nay?

Em phải tự mình sinh con chắc?!”

Tôi không phải người ham muốn cao,

nhưng tôi thật sự muốn có một đứa con.

Thêm áp lực từ cha mẹ chồng, những câu hỏi thăm đầy ẩn ý khiến tôi mệt mỏi.

Thế mà nửa năm nay, tôi còn hiếm khi thấy mặt chồng.

Vất vả lắm mới được gặp, muốn gần gũi lại bị từ chối lạnh lùng như thế!

Tôi bắt đầu thấy nản.

Anh ta như biến thành người khác, từng là một chú chó con cuồng nhiệt, bây giờ lại sống như một nhà sư. Thật không bình thường.

Anh ta quay mặt đi, đầy bực bội:

“Em thật sự muốn có con thì đi làm th/ụ tin/h ố/ng ngh/iệm đi, anh phối hợp.”

Tôi choáng váng.

Cơ thể cả hai đều khỏe mạnh, tuổi cũng không lớn, vậy mà cần làm th/ụ tin/h ố/ng nghi/ệm?

Nói xong, anh ta kéo chăn trùm kín người, như thể sợ tôi bất ngờ tấn công.

Từ trong chăn, anh lầm bầm một câu:

“Anh thật sự mệt rồi. Ngủ đi. Sáng mai còn họp.”

 

3. 

Tôi ngồi thẫn thờ trong phòng khách rất lâu.

Có một mối nghi ngờ, tôi vốn không muốn đối mặt, nay lại càng lúc càng rõ ràng trong đầu.

Tôi và Trần Tư Viễn là bạn học cấp ba.

Tôi từng là hoa khôi của lớp, học giỏi.

Còn anh ta là một học sinh cá biệt, nghịch ngợm nhưng rất được con gái thích.

Tôi không biết anh bắt đầu thích tôi từ khi nào.

Chỉ nhớ sau kỳ thi đại học, trong buổi họp lớp, có người trêu:

“Trần Tư Viễn, mày đứng cuối lớp mà lại thi cùng đại học với hoa khôi á?”

“Chắc được cộng điểm!”

“Thể dục cộng 30 điểm cũng phải thi được hơn 600, giỏi đấy!”

Anh ta liếc nhìn về phía tôi, cười nửa đùa nửa thật:

“Vì tình yêu mà!”

Sau này anh nói với tôi, chính vì muốn xứng đáng với tôi mà anh đã cố gắng học hành.

Tôi là động lực để anh trở thành phiên bản tốt hơn của chính mình.

Nhưng vào đại học, tôi lại có bạn trai.

Lúc đó anh ta như phát điên, nước mắt đầy mặt nhìn tôi:

“Anh sẽ không từ bỏ! Anh chờ em chia tay!”

Và đúng thật, khi bạn trai cũ ngo/ại tìn/h, tôi bắt tại trận,

Trần Tư Viễn lập tức xông lên đánh cho hắn một trận,

rồi quay sang ôm tôi đầy thương xót:

“Nếu em ở bên anh, anh tuyệt đối sẽ không phản bội. Nếu anh dám có lỗi với em, thì trời đánh thánh vật!”

Ba năm sau, tôi bị anh kiên trì theo đuổi mà cảm động.

Khi tôi đồng ý, anh đã bật khóc vì sung sướng.

Thế nên, tôi không muốn tin rằng — tình yêu mãnh liệt như vậy,

lại có thể bị hôn nhân 5 năm bào mòn đến không còn gì.

Chắc chắn vẫn còn cơ hội cứu vãn.

 

4. 

Trời sang thu, phòng khách bắt đầu lạnh.

Tôi khẽ khàng mở cửa phòng ngủ, sợ đánh thức Trần Tư Viễn.

Nhưng vừa đẩy cửa, tôi thấy một ánh sáng chợt tắt vụt.

Tôi sững lại — đó là ánh sáng từ màn hình điện thoại.

Tôi đứng trong bóng tối chờ đợi,

trong phòng chỉ còn tiếng thở đều đều.

Dường như ánh sáng vừa rồi chỉ là ảo giác.

Nhưng trong lòng tôi lại có một cơn sóng ngầm bất an dâng lên.

Tôi cầm điện thoại mình lên, soi nhẹ vào một góc giường.

Chỉ một tia sáng yếu ớt cũng đủ để tôi nhìn rõ gương mặt Trần Tư Viễn.

Anh ta nhắm mắt rất chặt, hơi thở đều như sách giáo khoa.

Nhưng tôi đủ kiên nhẫn, nên tôi đợi.

Và rồi — lông mi anh ta khẽ run lên.

Anh đang… giả vờ ngủ!

Tôi lập tức giật lấy chiếc điện thoại đặt bên gối anh.

Anh ta bật dậy, đè tay tôi lại, giọng hốt hoảng:

“Em làm gì vậy?”

Tôi bật đèn ngủ, nhìn thẳng vào anh —

rất nhiều điều chưa nói đã muốn bật ra thành lời.

5.

 Anh ta nhìn tôi, rồi… bật cười.

“Bị em phát hiện rồi, ngại quá!”

“Xin lỗi em yêu, dạo này… anh hơi bất lực.”

“Anh sợ em cười anh nên mới…”

“Cho anh thời gian, lần sau anh nhất định sẽ khiến em cầu xin anh ngừng lại!”

Nói rồi, anh vòng tay ôm eo tôi, dùng đầu hất áo ngủ tôi lên,

nhẹ nhàng hôn xuống bụng dưới của tôi…

Anh ta khẽ, không để lại dấu vết, rút điện thoại khỏi tay tôi rồi đặt sang bên.

Trong lòng tôi ngổn ngang trăm mối — đến lúc này, tôi không thể tự lừa dối mình được nữa.

Không nghi ngờ gì cả, anh ta ngoại tình rồi.

Anh cố gắng dỗ tôi ngủ, nhưng tôi lại học theo anh — giả vờ ngủ.

Bóng đêm là tấm màn ngụy trang hoàn hảo.

Cho dù nước mắt tôi lặng lẽ rơi xuống gối, anh cũng sẽ chẳng bao giờ thấy.

Tôi gắng gượng kìm nén, chờ đợi trong tĩnh lặng.

Chưa đến hai mươi phút sau, Trần Tư Viễn khẽ rút cánh tay ra khỏi người tôi.

Tôi nhắm mắt thật chặt, không nhúc nhích.

Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi của một hạt bụi.

Tôi cảm nhận được — hơi thở của anh ta cũng trở nên nhẹ hơn.

Anh đang quan sát tôi.

Rõ ràng, tôi giả vờ rất đạt.

Cuối cùng, anh cũng yên tâm, đứng dậy xuống giường, rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng.

Khi cửa khép lại, tôi mở mắt — trong bóng tối, ánh nhìn lạnh như băng.

 

6

Tôi nắm chặt tay, nhưng toàn thân vẫn run rẩy không ngừng.

Tôi kinh ngạc nhận ra mình yếu đuối đến mức ấy —

thậm chí không đủ can đảm để buộc anh mở điện thoại ra đối chất ngay tại chỗ.

Bóng đêm khiến thính giác trở nên sắc bén hơn.

Tôi mơ hồ nghe thấy anh ta khẽ nói:

“Đừng làm loạn nữa, anh xuống ngay, đợi anh một lát!”

Sau đó là tiếng cửa đóng “rầm” một cái,

giọng điệu gấp gáp — rõ ràng anh đang rất vội.

Tim tôi thắt lại.

Một cảm giác lạnh lẽo dâng lên từ lòng bàn chân.

Nhân tình của anh ta… đang ở dưới lầu!

 

7

Tôi không chút do dự, bật dậy, quăng chăn, mở cửa lao ra ngoài.

Dưới ánh đèn đường trong khu chung cư, tôi thấy hai người đang ôm chặt lấy nhau.

Trần Tư Viễn cúi người, ôm cô gái nhỏ bé trong vòng tay đầy dịu dàng thương tiếc:

“Ngốc à, đợi lâu như vậy, không lạnh sao?”

Tiếng cô gái bị áo khoác che đi, nghe không rõ,

nhưng giọng anh ta lại vang lên rất rõ ràng, sáng mồn một trong đêm:

“Cô ta làm sao có thể so với em được.

Anh đã nói rồi, sẽ không bao giờ chạm vào cô ta nữa — nói là làm.”

“Em biết không, anh không phải người đàn ông đầu tiên của cô ta.

Suốt bao năm qua, mỗi lần ở bên cô ta, anh đều thấy ghê tởm.”

Trái tim tôi như bị bắn xuyên, một cơn đau âm ỉ lan khắp ngực.

Ghê tởm?

Anh ta nói tôi ghê tởm sao?

Ngày chúng tôi bên nhau, tôi từng thẳng thắn nói mình đã có một mối tình cũ.

Anh từng nói không muốn nghe, không để tâm —

rằng anh yêu tôi của hiện tại, chứ không bận lòng quá khứ.

Tôi đã tin.

Tôi nghĩ, là người hiện đại, chúng tôi đã đủ trưởng thành để hiểu:

quá khứ là một phần tạo nên con người tôi hôm nay.

Những trải nghiệm từng có giúp tôi hiểu hơn về tình yêu, về cách trân trọng một mối quan hệ.

Anh nói yêu tôi,

thì lẽ ra phải yêu toàn bộ con người tôi —

chứ không chỉ cái mà anh cho là “thuần khiết”.

Tôi từng lo anh sẽ nhắc lại chuyện cũ,

nhưng anh luôn tỏ ra điềm đạm, thấu hiểu, chín chắn.

Tôi đã tin rằng anh thật sự yêu tôi, yêu đến độ sâu sắc.

Mỗi lần gần gũi, anh đều dùng bao cao su.

Tôi từng nghĩ đó là vì anh chu đáo, sợ tôi m/ang th/ai ngoài ý muốn.

Giờ mới hiểu —

thì ra là vì anh chê tôi bẩn!

 

8

Tôi cố kìm lại, không lao ra ngay lập tức.

Bản năng nghề nghiệp giúp tôi giữ được bình tĩnh giữa cơn bão cảm xúc.

Là bác sĩ, tôi đã quen nhìn má/u, nhìn đau đớn.

Thế nên lần này, tôi chọn ẩn trong bóng tối, mở camera, ghi lại tất cả.

Quả nhiên, những lời cay độc nhất vẫn còn ở phía sau.

“Chỉ cần nghĩ đến việc cơ thể cô ta từng bị người khác nhìn, bị người khác chạm,

anh liền thấy như nuốt phải ruồi, buồn nôn vô cùng.

Ngay cả cầm tay cô ta, anh cũng thấy ghê tởm.

Cô ta chẳng biết tự trọng, chẳng biết tự yêu lấy mình —

một người đàn bà rách nát, tàn hoa bại liễu.”

Giọng anh ta nghiến răng, rồi dần trở nên mềm mại, đầy dục vọng méo mó:

“Em ghen cái gì chứ?

Lần đầu của em là dành cho anh.

Anh không quên được cảm giác ấy — thật an tâm, thật sạch sẽ.

Anh không phải đoán xem em từng yêu ai, từng theo ai,

không phải vật lộn với chính mình mỗi lần gần gũi.

Không cần đeo bao, không cần cố nén cảm giác buồn nôn.”

“Anh cảm ơn em, bảo bối à.

Chính má//u trinh của em đã chữa lành vết thương trong lòng anh.”

Một luồng tanh ngọt dâng lên cổ họng.

Cảm giác nực cười đến mức tôi suýt bật cười thành tiếng.

Tôi cắn chặt môi đến bật máu, mùi sắt tanh lan trong miệng.

Tất cả lý trí sụp đổ.

Sự nhục nhã và phẫn hận xé nát mọi bình tĩnh.

Tôi chỉ muốn lao tới, xé toạc hai con người bẩn thỉu ấy.

Nhưng đúng lúc đó, cô gái ngẩng đầu lên.

Và tôi đứng ch//ết lặng tại chỗ.

 

9

Khuôn mặt ấy — tôi quen thuộc đến mức khắc sâu vào trí nhớ.

Cô ta tên Trương Hiểu Lan, bệnh nhân cũ của tôi.

Cả bảy lần phẫ/u thu/ật tái tạo mà/ng tri/nh của cô ta, đều là do tôi trực tiếp thực hiện.

Lần đầu, cô ta còn rụt rè, đỏ mặt nói:

“Bác sĩ, em… em bị rách trong lúc tập thể dục thôi…”

Sau này, cô ta trở thành dân chơi lành nghề,

thậm chí khoe với tôi chiếc nhẫn đeo ở ngón út có gắn kim nhỏ:

“Không đủ mô để khâu cũng không sao, chỉ cần có chút cảm giác cản trở là được.

Cần thiết, em có thể tự chích máu từ ngón tay.”

Tôi từng khuyên cô ta dừng lại,

nhưng cô ta chỉ cười nhạt:

“Bác sĩ à, chị không hiểu đâu.

Đàn ông đều mê mà/ng tri/nh —

đó là biểu tượng của chinh phục, của thành tựu, là huy chương đàn ông của họ.

Lần nào họ thấy giọt má//u đó cũng kích động như trẻ con được quà!”

Tôi vẫn nhớ rõ ánh mắt mỉa mai, giọng nói tràn khinh bỉ của cô ta hôm đó.

Khi ấy, tôi còn từng nói chuyện với Trần Tư Viễn về “nỗi ám ảnh trinh tiết” của đàn ông.

Anh ta cười khẩy:

“Nếu thật muốn tìm trinh nữ, chắc phải đến… mẫu giáo.”

Tôi tưởng đó chỉ là lời đùa.

Nào ngờ — đó lại là niềm tiếc nuối và khao khát thật sự trong lòng anh ta.

Cuối cùng, theo yêu cầu của Trương Hiểu Lan, tôi vẫn tiến hành phẫ/u thu/ật.

Lần đó, tôi đặc biệt cẩn trọng —

bởi kết quả xé/t nghi//ệm trước m//ổ ghi rất rõ:

Cô ta dương tính với H//I/V.

Chương tiếp
Loading...