Tình Thân Tính Toán

Chương 1



1

Ba năm trước, mẹ tôi bị ngã gãy chân, bố thì bận làm đồng, chẳng ai chăm sóc được.

Đúng lúc tôi ly hôn, bèn dắt con gái ba tuổi về nhà mẹ đẻ ở.

Ba năm nay, tôi vừa bỏ tiền vừa bỏ công, chăm sóc bố mẹ, nấu nướng dọn dẹp mọi việc trong nhà.

Nghĩ đến cảnh em trai và em dâu kiếm được ít, tôi còn chủ động đóng học phí cho con họ.

Gửi cả hai đứa — con gái tôi và cháu trai — vào trường mầm non đắt nhất huyện.

Ba năm rồi, tôi đã coi nơi này như mái nhà của phần đời còn lại, chuyện lớn chuyện nhỏ đều dồn tâm lo liệu.

Vậy nên lúc em dâu than nhà cũ vừa nhỏ vừa xuống cấp, tôi lặng lẽ đưa tiền cho bố mẹ, bảo họ tìm người xây nhà mới.

Sau đó tôi lập tức lên trấn thuê nhà để cả nhà dọn qua ở tạm.

Nhà vừa thuê xong, tôi vội vàng chạy về báo tin, giục mọi người thu dọn hành lý.

Kết quả vừa đến cổng, tôi đã thấy cháu trai dùng đá ném con gái tôi.

“N–gười ngoài, đồ ăn bám, cút khỏi nhà tao, ở đây không hoan nghênh hai người nữa!”

Con gái tôi đỏ hoe mắt cãi lại:

“Mẹ chị ở đây, đây cũng là nhà chị!”

Cháu trai ôm bụng cười ha ha, mới sáu tuổi mà gương mặt đã đầy sự kiêu căng khó chịu.

“Mẹ tao nói rồi, con gái gả đi như bát nước hất ra ngoài, mẹ mày không phải người nhà này nữa, mày càng không! Chỉ được về vào mấy ngày lễ thôi!”

Tôi nhìn sang em dâu đang nhẩn nha ăn hạt dưa, mong cô ta mở miệng quản con mình.

Cô ta làm như không thấy, chỉ gọi con trai:

“Tiểu Quân, lại đây ăn dưa đi, kẻo bị mấy con mọt trong nhà ăn trộm mất.”

Rõ ràng là đang chĩa vào tôi.

Tôi thật sự bất ngờ.

Ba năm nay không nhìn ra bộ mặt thật của em dâu, cùng lắm chỉ là ít nói chuyện với tôi. Giờ chuẩn bị xây nhà, cô ta chẳng buồn che giấu nữa.

Tôi liếc qua mấy gian nhà tôn đang dựng dở, hỏi mẹ:

“Mẹ, nhà mình bảy người mà sao chỉ dựng có ba phòng ạ?”

Mẹ tôi bước ngang qua như người ngoài, không thèm đáp.

Tôi dắt con gái đến trước nhà tôn, chỉ vào một gian:

“Vân Vân, đây là phòng của hai mẹ con mình.”

2

Tôi vừa dứt lời, vỏ hạt dưa của em dâu đã bay xuống chân tôi.

“Da mặt chị cũng dày nhỉ. Về đây ăn bám ba năm tôi không nói gì. Giờ bố mẹ chồng tôi chưa xây xong nhà, chị còn mơ tưởng chiếm phòng?”

“Đàn bà đi lấy chồng mà còn xen vào chuyện nhà mẹ đẻ, chị không biết đó là điều tối kỵ sao?”

“Đàn bà ly dị, dắt theo một đứa con, còn dám về nhà mẹ đẻ ở, nói ra người ta cười thối mặt.”

Nói xong, cô ta bế thằng bé đặt đúng lên chỗ tôi vừa chỉ.

“Con tôi lớn rồi, sau này phải có phòng riêng! Hai mẹ con chị tự đi tìm chỗ khác đi!”

Tôi nhìn sang ngôi nhà mới đang xây.

Tiền vật liệu, chín phần là tôi đưa ra.

Em trai tôi làm ở quán trà sữa trên huyện, mỗi tháng chưa nổi ba nghìn tệ.

Lần xây nhà này, nó chỉ góp được ba vạn.

Nghĩ bố mẹ vất vả, tôi đã âm thầm chuyển ba mươi vạn cho họ.

Bố mẹ không nói cho em trai và em dâu biết.

Nên giờ em dâu mới dám làm càn như vậy.

Không muốn đôi co với cô ta, tôi đi tìm mẹ nói chuyện.

Bà đang bận trong bếp tạm.

Tôi vừa vào, bà đã tiện tay ném cho tôi một chậu lòng heo.

“Rửa nhanh lên, lát nữa bố con mày và em mày đi làm về, phải nấu kịp.”

Tôi nhìn đống lòng bẩn thỉu ấy, không động tay.

Nhẹ nhàng nhắc mẹ:

“Con ở đây ba năm rồi, cơm nước phần lớn con làm, tiền sinh hoạt cũng là con gánh.”

Mẹ tôi đập mạnh cái rổ xuống bàn, cau có lườm tôi.

“Nhà con không yên ổn thì đừng tới quấy rối nhà này!”

Nghe câu đó, lòng tôi thắt lại.

Mẹ như được mở van, chỉ tay vào mặt tôi mắng:

“Tao nói cho mày biết, Tiểu Tuyết là con dâu của nhà này. Sau này tao với bố mày dưỡng già còn phải trông vào nó. Mày không được gây chuyện!”

“Đừng nói chuyện nấu cơm. Con gái gả đi rồi, về nhà giúp việc là điều đương nhiên!”

“Em trai mày không đuổi mày đi ngay là tốt lắm rồi. Mày không biết cảm ơn thì thôi, còn đòi hỏi này nọ, tham quá rồi đấy!”

Thấy mắt tôi đỏ lên, bà quay mặt sang chỗ khác, lạnh giọng:

“Tóm lại, nhà mới là xây cho em trai mày. Không liên quan đến mày. Con mày cũng lớn rồi, ở đây không tiện. Mày tự nghĩ cách đi.”

Tôi thấy uất nghẹn, liền chạy ra ruộng tìm bố.

Em trai nhìn tôi một cái rồi bỏ đi.

Bố hút xong điếu thuốc, đưa tôi xem ảnh một người đàn ông.

“Ông ấy ở làng bên, hơn mày tám tuổi, cũng ly hôn rồi. Mày dẫn con qua đó, coi như có mái nhà.”

Tôi hoàn toàn sụp đổ, nước mắt rơi lã chã.

“Con không lấy chồng.”

Mặt bố lập tức sầm lại:

“Con gái lớn phải gả chồng! Suốt ngày ở nhà đẻ, mày làm mất mặt cả nhà!”

Tôi nghẹn lại.

Không ngờ người bố luôn bênh tôi trước mặt người ngoài, lại nghĩ như thế.

Tôi nói trong nước mắt:

“Hồi đó đâu phải con tự đòi về, chính bố bảo mẹ ám chỉ con phải về chăm.”

Bố nhăn mày:

“Chuyện nào ra chuyện đó! Với lại, chân mẹ mày lâu khỏi rồi, mày còn giả vờ không biết để bám trụ ở đây. Bọn tao không nói, không có nghĩa là bọn tao thích!”

Tôi ngồi xuống bờ ruộng, im lặng rất lâu.

Rồi tôi chợt hiểu ra.

Từ trước đến giờ, người cần được giúp… chẳng phải là tôi.

Thế thì tôi phải vội vã tự làm khổ mình để làm gì?

3

Tôi làm trong ngành thương mại điện tử xuyên biên giới, tự mở một công ty nhỏ.

Công việc chủ yếu làm từ xa, thỉnh thoảng mới phải về thành phố điều hành.

Vì từng nếm đủ thiệt thòi từ việc lộ nghề nghiệp, nên từ ngày khởi nghiệp tới giờ, tôi chưa từng hé nửa lời với người nhà về công việc của mình.

Trong mắt họ, tiền tôi có là do chồng cũ chia cho, mặc định tôi chỉ là một kẻ vô công rồi nghề.

Mười năm trước, khi bị nhìn nhận như vậy, tôi từng giải thích mình làm ở một công ty lớn.

Kết quả, hôm sau điện thoại bị người nhà gọi nổ máy, ai cũng nhao nhao nhờ tôi tìm việc cho đám em họ.

Có người còn chẳng thèm báo trước, đưa hẳn con gái lên thành phố nhờ tôi chăm giùm.

Sau đó cô bé đó không chịu nổi áp lực cuộc sống ở thành phố mà bỏ về, người nhà quay sang trách ngược tôi không chăm sóc chu đáo.

Từ đó, tôi tuyệt đối kín tiếng về công việc và tài chính, ai hỏi cũng chỉ bảo đang thất nghiệp.

Giờ ngẫm lại, tôi thấy thật may vì mình đã không nói gì.

Nếu không, chắc chẳng bao giờ nhìn rõ được bộ mặt thật của những người này.

Nghĩ vậy, tôi lập tức mở ngân hàng online, gửi yêu cầu hoàn tiền lại khoản 300 nghìn tệ đã chuyển.

Đã không xem tôi là người nhà, thì tôi cũng chẳng cần phải đưa mặt nóng dán mông lạnh làm gì.

4

Sau khi mua vé trở lại thành phố, tôi lặng lẽ đi theo sau bố và em trai về nhà.

Vừa tới cổng, đã bắt gặp ánh mắt oán trách của mẹ.

“Đến bữa mà còn chạy ra ngoài rong chơi, đúng là lười hết biết, nuôi mày lớn thế này thật uổng!”

Tôi chẳng buồn đáp.

Vừa ngồi vào bàn ăn, mẹ đã gắp hai cái đùi gà duy nhất cho em trai và cháu trai.

Em dâu liền gắp cả hai cái vào bát con trai:

“Bữa này là làm vì Tiểu Quân, con trai tôi xứng đáng được ăn ngon nhất!”

Em trai thì ngơ ngác.

Còn thằng bé thì hớn hở đứng dậy vỗ ngực khoe:

“Hồi nãy cô giáo tới thông báo, con thi đậu vào tiểu học trên huyện rồi!”

Cả nhà rộn ràng như mở hội.

Tôi im lặng không nói gì.

Con gái tôi còn nhỏ, đã quên hết chuyện lúc nãy, bèn phụ họa:

“Con cũng đậu rồi ạ!”

Em dâu lập tức tắt nụ cười, không buồn nhìn con bé lấy một cái.

Rồi quay sang nói với mẹ:

“Mẹ à, trường Tiểu Quân thi đậu là trường tư, điều kiện dạy học tốt lắm. Nhưng mà học phí cũng cao lắm đó. Con nít phải đầu tư từ nhỏ, không tiết kiệm được đâu.”

Vừa nói, cô ta vừa liếc xéo về phía tôi.

Bố mẹ tôi nhìn nhau, như thể đã hiểu ý.

Ngay sau đó, mẹ gắp cho con gái tôi một miếng xúc xích, dịu giọng:

“Vân Vân à, mẹ con sắp tái giá rồi, sau này học ở trường làng cho tiện nhé.”

Con bé nhìn tôi đầy tủi thân:

“Con không muốn đâu…”

Tôi gắp đầu cá vào bát nó, chỉ nhẹ nhàng nói:

“Ăn cơm đi.”

Sắc mặt mẹ lập tức sa sầm.

“Vãn Đình, theo mẹ vào phòng.”

Tôi lặng lẽ đi theo.

Vừa vào, bà đã vào thẳng vấn đề:

“Con rút hồ sơ nhập học của Vân Vân đi, để dành tiền lo học phí cho cháu con.”

“Một đứa con gái có cái trường để học là tụi này làm tròn bổn phận rồi, sao mà so được với Tiểu Quân? Trường tốt chỉ dành cho nó!”

Tôi nghe mà lửa giận bốc lên.

“Con gái thì sao? Con gái không phải người à? Chẳng phải mẹ cũng là phụ nữ sao?”

Bà trợn mắt:

“Mày đọc nhiều mấy cái bài viết độc hại trên mạng quá rồi đấy! Con gái sao bằng con trai được? Mai mốt nó đi lấy chồng, ai lo cho mày? Không phải vẫn là trông vào Tiểu Quân à? Mày thử động não chút xem!”

“Với lại, hồi nhỏ mày cũng học ở trường làng, có sao đâu? Sau đó không phải cũng đậu đại học đó sao? Đừng có mà xem thường trường làng!”

Tôi cười lạnh:

“Thế thì cho cả hai đứa học trường làng đi. Còn dư tiền thì xây thêm một tầng.”

Mẹ quát to ngay sau câu nói của tôi:

“Nói bậy bạ! Trường kia là Tiểu Quân dựa vào năng lực thật sự mới thi vào được, nó không phải cái số ru rú ở làng như con gái mày!”

Tôi bật cười, không buồn đáp.

Thứ gọi là “thi đậu” mà bà nói, thực chất chỉ là buổi phỏng vấn đơn giản để xem trẻ có bị thiểu năng hay không.

Cái giúp thằng bé được học trường đó… chính là tiền của tôi.

Tôi đã mua một căn hộ trên huyện, chuyển hộ khẩu Tiểu Quân vào địa chỉ đó, mới đủ điều kiện nhập học.

Chỉ là tôi không muốn làm mất mặt họ nên chưa từng kể ra.

Mẹ bỗng hạ giọng đanh thép:

“Dù sao mày cũng sắp tái giá rồi, sau này có chồng nuôi. Giờ mày gom hết tiền trong tài khoản, chuyển vào thẻ của tao. Lúc nào cần tao sẽ đưa lại cho!”

“Mày cứ yên tâm, tao là mẹ mày, chẳng lẽ lại hại mày chắc? Tụi tao làm vậy… là vì muốn tốt cho mày!”

Từng dây thần kinh trong đầu tôi như đứt phựt.

Tôi gào lên:

“Chẳng ai làm chuyện như mẹ cả! Nếu ở đây không chứa nổi mẹ con tôi thì chúng tôi đi!”

Tôi kéo con gái lao ra ngoài.

Mấy người bên ngoài nhìn thấy nhưng chẳng ai ngăn lại.

Em dâu coi như không thấy, còn ung dung nhắc con trai ăn thêm.

Tôi dắt tay con đi.

Sau lưng vang lên tiếng mẹ:

“Sau này đừng có rảnh rỗi mà quay về, để người ta đàm tiếu!”

Tôi cười khẩy, quay đầu nói:

“Vậy thì tôi phải mang Tiểu Quân đi theo rồi. Nó mang hộ khẩu nhà tôi, trên pháp lý chính là con tôi.”

“Cô nằm mơ à!” Em dâu giận dữ ném đôi đũa vào tôi.

Cả nhà trừng mắt nhìn tôi.

Em trai giận dữ:

“Chị không đẻ được con trai thì muốn cướp của tôi hả?”

Tôi cười:

“Hồi đó chính miệng hai người đồng ý cho nó chuyển hộ khẩu sang tôi.”

“Là vì chị nói sẽ mua nhà! Bao lâu rồi? Nhà đâu?”

Tôi không trả lời.

Tôi từng định hôm nay sẽ nói cho họ biết chuyện mua nhà trên thành phố.

Giờ thì không cần nữa.

Mẹ tôi lập tức quát lớn:

“Còn không mau đi rút hộ khẩu Tiểu Quân về! Không thì thằng bé thành con người ta thật đấy!”

Cả nhà bỏ dở bữa ăn, hốt hoảng cầm giấy tờ đẩy tôi ra thị trấn làm thủ tục.

Chương tiếp
Loading...