Tỉnh Mộng

Chương 1



1.

Không ngờ mẹ tôi một xu cũng không tiêu, thấy trong đó không có tiền cũng không nói với tôi.

Giọng điệu của mẹ bạn trai đột ngột thay đổi: “Nhưng bên dì đã trả tiền đặt cọc rồi, chuyện này để sau nói đi, Văn Thanh nói lương con ổn định, chắc vẫn còn tiền tiêu, tạm thời không thiếu khoản này đúng không?”

Nghe nói là bạn trai đã kể cho bà ấy, tôi cau chặt mày.

Tôi cứ nghĩ bạn trai và tôi trước đây có chút chừng mực, không ngờ bây giờ không chỉ lén lấy tiền trong thẻ để mẹ anh ấy mua nhà, mà còn tiết lộ riêng tư của tôi cho bà ấy.

Tôi đã lười biếng không muốn đôi co với mẹ bạn trai nữa.

Tôi gọi thẳng một cuộc điện thoại cho bạn trai, hẹn anh ấy ra gặp mặt.

Vừa đến quán cà phê, không ngờ phía sau bạn trai còn có mẹ anh ấy đi cùng.

Vừa gặp mặt, mẹ Trần Văn Thanh nhiệt tình kéo tay tôi: “Vũ Hân, dì vẫn luôn muốn gặp con, không ngờ con lại xinh đẹp đến vậy.”

Tôi không để lộ dấu vết thu tay về, liếc mắt nhìn Trần Văn Thanh.

Trần Văn Thanh im lặng cúi đầu, không dám lên tiếng.

Vừa ngồi xuống, nhân viên phục vụ liền đưa thực đơn, tôi vừa định đưa tay ra nhận thì mẹ anh ấy giật lấy.

Chỉ trỏ vào các món trên đó: “Đây là cà phê gì? Uống vào có bị trúng độc không?”

“Đặt mấy cái tên hoa mỹ này làm gì, chắc chắn là không ngon!”

Giọng bà ấy the thé ngày càng lớn, mặt Trần Văn Thanh hơi khó coi: “Mẹ ơi, mẹ nói nhỏ thôi.”

“Nhỏ cái gì! Chẳng lẽ không ngon thì không được nói sao?”

Bạn phục vụ bên cạnh lúng túng, đứng tại chỗ không biết làm gì.Tôi khẽ ho vài tiếng, nói với người phục vụ: “Chào anh/chị, một ly Americano nóng.”

Bạn phục vụ thấy có việc, lập tức giúp tôi đặt món trước.

Sau đó Trần Văn Thanh và mẹ anh ấy chọn lựa kỹ lưỡng một hồi, gọi một cái bánh và hai ly cà phê nóng.

Đồ ăn vừa được mang ra đầy đủ, mẹ anh ấy đã vội vàng hỏi: “Vũ Hân à, con xem khi nào chúng ta ra mắt gia đình hai bên được nhỉ? Nghe nói con là gia đình đơn thân, bố mẹ ly hôn rồi đúng không?”

Mặt tôi khó coi, bất động thanh sắc nhấp một ngụm cà phê.

Ánh mắt chăm chú nhìn Trần Văn Thanh, xem ra anh ấy đã kể hết chuyện của tôi.

Ngay cả việc tôi là đơn thân cũng nói cho mẹ anh ấy.

Trần Văn Thanh vội vàng kéo tay mẹ anh ấy: “Đừng nói nữa mẹ!”

Mẹ anh ấy bực bội hất tay anh ấy ra: “Có gì mà không được nói? Sau này đều là người một nhà rồi! Còn phải tránh cái này tránh cái kia sao?”

Trong quán cà phê có không ít người nhìn sang, ánh mắt hóng hớt lưu luyến không rời.

Trần Văn Thanh im lặng một lúc, không nói gì nữa, chỉ lén nhìn tôi một cái.

Ngầm đồng ý với câu nói đó.

Tôi cười khẩy một tiếng.”Tạm thời tôi không có ý định ra mắt gia đình, lần này tôi đến là muốn lấy lại tiền dưỡng lão của mẹ tôi.”

Vừa nhắc đến tiền dưỡng lão, mẹ anh ấy như mèo bị giẫm đuôi, cảm xúc kích động: “Tiền dưỡng lão? Dì không nói rồi sao? Đã lấy đi mua nhà rồi!”

“Nói bao nhiêu lần rồi, đã là người một nhà thì đừng nhắc đến chuyện tiền bạc, làm sứt mẻ tình cảm!”

Bà ấy dùng ánh mắt có chút trách móc nhìn tôi.

Trần Văn Thanh vừa nghe tôi không có ý định ra mắt gia đình, lập tức sốt ruột: “Em không ra mắt gia đình thì làm sao kết hôn?”

Anh ấy đầy hy vọng nhìn tôi.”Vậy thì không kết hôn nữa.”

Tôi nhàn nhạt nói.

Lúc này mẹ anh ấy cũng sốt ruột: “Sao lại không kết hôn được! Con đã 26 tuổi rồi, không gả đi thì già mất!”

Tôi khoanh tay cười lạnh, từ đầu đến cuối đánh giá người được gọi là mẹ bạn trai này, không khỏi cau mày.

Một người phụ nữ điển hình của chủ nghĩa truyền thống, trên người còn mang theo sự kiểm soát quá mạnh, tay thậm chí còn vươn đến tôi.”Dì ơi, con có cách đi con đường của mình, bây giờ con chỉ muốn lấy lại tiền dưỡng lão của mẹ con.”

Tôi lặp đi lặp lại chuyện tiền dưỡng lão, mẹ anh ấy cuối cùng không thể nhịn được nữa: “Đã nói là đã mua nhà rồi! Không có tiền, không có tiền hiểu không!”

“Với lại con phải lập tức kết hôn với con trai dì! Con trai dì cũng đã 26 tuổi rồi! Con đùa giỡn tình cảm của nó, lại còn muốn không kết hôn sao?”

“Nghĩ xem một đứa con gái như con, không có gia thế, không có chỗ dựa, ngoài con trai dì ra còn ai muốn?”

Tôi lạnh lùng nhìn tất cả những điều này, bạn trai như người vô hình, và mẹ bạn trai không nói lý lẽ.

Hết lần này đến lần khác bị chà đạp giới hạn.

Thấy tôi mãi không mở miệng, mẹ bạn trai còn tưởng tôi đã thỏa hiệp, lại trừng mắt nhìn tôi: “Con gái như con thật là, tháng sau mau chóng tổ chức đám cưới đi, ngày mai chúng ta hẹn gặp mặt gia đình!”

“Sau này đừng nhắc đến chuyện tiền dưỡng lão nữa!”

Bà ấy tự cho rằng đã giải quyết xong mọi chuyện.

Trần Văn Thanh cũng nhìn sang, cẩn thận nói: “Em yêu, mẹ anh nói chuyện là vậy đó, em đừng để bụng, hay là ngày mai chúng ta gặp mặt gia đình nhé?”

Mẹ anh ấy càng khẳng định nhấn mạnh một lần nữa: “Ngày mai nhất định phải để mẹ con ra gặp chúng ta.”

“Không thể nào, hôm nay các người phải trả lại tiền dưỡng lão cho tôi, đó là tài sản của tôi, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát!”

Tôi không biết họ lấy đâu ra cái mặt dày như vậy, một người hát một người họa đã định đoạt chuyện của tôi.

Bây giờ tôi chỉ có một mục đích duy nhất, đó là 20 vạn tệ tiền dưỡng lão của tôi.

Tôi cũng giữ vững thái độ của mình.

Mẹ anh ấy trợn mắt nhìn tôi, nổi giận: “Con bé này sao lại không hiểu tiếng người vậy? Bảo con đừng nhắc thì đừng nhắc! Con còn muốn báo cảnh sát nữa chứ!”

Nhìn ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống của bà ấy, tôi cắn răng trừng mắt lại.

Không ngờ giây tiếp theo, một chất lỏng nóng bỏng đã hắt vào mặt tôi.

Trần Văn Thanh sững sờ, sau khi phản ứng lại thì ngăn mẹ anh ấy lại, lớn tiếng nói: “Mẹ! Mẹ đang làm gì vậy!”

Mẹ anh ấy không hả giận: “Sợ gì! Loại phụ nữ chưa gả vào nhà đã kiêu ngạo như vậy, thì nên dạy dỗ cho tốt, nếu không cô ấy sẽ không phân biệt được lớn nhỏ!”

“Con đã nhận được lời mời làm việc từ công ty lớn rồi! Cô ấy chẳng lẽ còn có thể thật sự rời bỏ con sao?”

Người phục vụ bên cạnh lập tức cầm khăn giúp tôi lau, lấy một ít đá để giảm đau khẩn cấp.

Cả khuôn mặt tôi đỏ bừng, cuối cùng vẫn phải bắt taxi đến bệnh viện gần đó.

Bác sĩ vừa kê thuốc và băng bó cho tôi.

Khi tôi đang nằm trên giường bệnh, một nhóm phóng viên đột nhiên ùa vào.

Một phóng viên cầm micro dí vào mặt tôi: “Xin hỏi cô có phải là người phụ nữ độc ác đã đùa giỡn đàn ông không? Nghe nói cô và bạn trai yêu nhau bảy năm, trước đám cưới đã vô tình bỏ rơi bạn trai! Xin hỏi là đã tìm được người khác rồi sao?”

“Cùng quen biết, thấu hiểu và đồng hành bảy năm, cô đều có thể buông bỏ, xin hỏi cô có phải không có trái tim?”

Cả người tôi đang trong trạng thái mơ hồ, hoàn toàn không hiểu người họ nói là ai.

Nhìn phóng viên có vài phần giống Trần Văn Thanh, tôi nhận ra người này cố ý tìm đến.”Chị là người thân của Trần Văn Thanh?”

Cô phóng viên đứng đầu ngẩng đầu lên, trong mắt không hề có chút chột dạ nào khi bị vạch trần: “Đúng vậy! Tôi chính là chị gái của Văn Thanh!”

Sau đó, Trần Văn Thanh và mẹ anh ấy ở cửa chen vào.”Mau chụp đi! Chính là con tiện nhân này, nói muốn bỏ rơi con trai tôi! Lãng phí bảy năm tuổi xuân của con trai tôi! Lại còn phá trinh của con trai tôi! Cô ấy phải bồi thường!”

 

2.

Thật nực cười đến tột độ.

Vì tiền dưỡng lão của mẹ tôi, vì muốn ép tôi cưới con trai bà ta, mà họ lại dẫn cả một đám người tới đây để kết tội tôi.

Tôi cười khẩy:

“Được thôi, chụp đi! Các người vu khống bịa đặt, để xem cư dân mạng sẽ nhìn thấy sự thật là gì!”

Mẹ Trần Văn Thanh hừ lạnh một tiếng:

“Cô tưởng là chụp mỗi cái mặt cô thôi sao?”

Vừa nói, bà ta liền vươn tay giật lấy quần áo tôi.

Đám đàn ông cầm máy quay như bừng sáng đôi mắt, ánh nhìn dơ bẩn quét tới quét lui trên người tôi.

“Bọn khốn các người định làm gì?!”

Tôi nghe thấy tiếng vải bị xé rách, một bên áo bị giật mạnh, cả chị gái Trần Văn Thanh cũng nhào vào xé cùng.

Tôi vùng vẫy dữ dội, nhưng cũng chỉ giữ được vài mảnh vải vụn.

Phía sau, tên quay phim nở nụ cười đê tiện, từ từ đưa ống kính về phía tôi đang bị xé nát quần áo.

Tôi vội quấn chăn lên người, ánh mắt dữ tợn nhìn chằm chằm bọn chúng.

“Dùng chăn che thì sao chứ? Hình ảnh đã bị chụp lại rồi! Sau này phát tán ra ngoài, xem còn ai dám lấy cô không!”

Mẹ Trần Văn Thanh nhìn tôi bằng ánh mắt hả hê, đắc ý.

Trần Văn Thanh mím môi:

“Mẹ, hay là thôi đi…”

“Thôi cái gì mà thôi! Phải nắm được điểm yếu của con t/i/ệ/n n/h/â/n này thì mới dễ dạy dỗ!”

Cả người tôi lạnh toát, như rơi vào hầm băng.

“ Các người mà dám phát tán ảnh, tôi sẽ lập tức báo cảnh sát!”

Tôi chỉ tay thẳng mặt từng người có mặt trong phòng, giọng trầm thấp gằn từng chữ:

“Xoá ngay mấy bức hình đó! Rồi c/ú/t khỏi đây cho tôi!!”

Thấy vậy, Trần Văn Thanh mới bước lên dỗ dành tôi:

“Em đừng để bụng. Mẹ anh không dám làm gì với mấy bức ảnh đâu. Sau khi tụi mình kết hôn, anh sẽ bắt bà ấy xoá hết.”

Tôi bật cười lạnh lẽo:

“Kết hôn?

Anh đang mơ giữa ban ngày à?

Cả đời này tôi có c/h/ế/t cũng không cưới anh!

Bảo bọn họ xóa ảnh ngay lập tức, nếu không tôi báo công an!”

“Chát!”

Mẹ anh ta túm lấy tóc tôi, liên tục tát tôi mấy cái:

“Con đ* này, bà cho mặt rồi đúng không? Không cưới thì chờ c/h/ế/t đi!”

“Đừng vậy nữa mà, mẹ!”

“Mày cũng cút sang một bên cho tao! Ăn cháo đá bát phải không!”

“Đừng quên tao là mẹ mày đấy!”

Vừa nói, bà ta vừa khóc toáng lên:

“Ông trời ơi! Chính con đ* này đã cướp hết tình thương của con trai tao! Giờ còn kéo nó về phe mình!”

Chị gái Trần Văn Thanh cũng lên tiếng với vẻ không vừa ý:

“Sau này mày có cưới thì cũng phải lấy mẹ làm đầu. Con đ* như nó chỉ xứng xếp cuối!”

Trần Văn Thanh khẽ thở dài, gật đầu đồng tình.

Tôi như c/h/ế/t lặng, tự hỏi bản thân rốt cuộc đã yêu phải thứ gì suốt bao năm qua.

Lúc chưa gặp mẹ anh ta, anh ta đâu có như vậy.

Luôn nhường nhịn tôi, tôn trọng mọi quyết định của tôi, dịu dàng chu đáo, là hình mẫu bạn trai lý tưởng trong mắt bao người.

Không ngờ tất cả đều là giả tạo!

“Mày có hai lựa chọn ,một là lập tức cưới Văn Thanh, hai là tao tung ảnh mày lên mạng!”

Mẹ anh ta lau nước mắt, lại tiếp tục đe doạ tôi.

Bà ta vừa nói vừa liếc nhìn Trần Văn Thanh bằng ánh mắt chan chứa tình cảm, như muốn nhắn nhủ:

“Thấy không? Mẹ vì con mà hy sinh đến mức này, mẹ yêu con đến nhường nào.”

Trong mắt Trần Văn Thanh, sự giằng co phức tạp đã hóa thành lòng biết ơn.

Nhìn cảnh này, tôi cảm thấy dạ dày lộn nhào, buồn nôn đến mức không chịu nổi.

Khi tay tôi chạm được vào điện thoại, tôi lập tức bấm gọi 110.

Nhưng không ngờ chị gái anh ta nhanh như chớp, giật lấy điện thoại rồi ném mạnh xuống đất.

Gót giày cao gót nhọn hoắt giẫm thẳng lên màn hình, vỡ tung như mạng nhện, c/h/ế/t máy không thể sử dụng.

“Con đ* này! Dám gọi công an!”

Chị gái tức giận, lại giáng thêm hai cái tát nữa vào mặt tôi.

Tôi không chịu thua, lập tức tát trả ngay tại chỗ.

Lửa giận bùng lên trong mắt tôi, còn mẹ anh ta thì nhân lúc hỗn loạn liền ném điện thoại vào thùng rác .

Rồi lục túi xách của tôi, rút hết tiền mặt và giấy tờ nhét vào túi quần mình.

Chương tiếp
Loading...