Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Ta Tiến Cung Để Ngủ
Chương 3
Mà tên hào cường kia.
Là biểu huynh xa bên ngoại của Lưu Quý phi.
Lấy danh Quý phi ra oai.
Hành sự ngang ngược.
Không ai dám quản.
Thánh chỉ ban xuống.
Nhanh như sấm sét.
Đập đá bị phá hủy.
Nước Thương Lan lại chảy ào ào.
Hào cường bị tịch biên gia sản, bắt giam.
Lưu Quý phi bị liên đới.
Bị tước phong hiệu.
Giáng thành tần.
Cấm túc một năm.
Thế lực nhà họ Lưu bị thanh trừng.
Một tháng sau.
Mưa rơi khắp Nam cảnh.
Hạn hán được giải.
Dân lưu tán quay về.
Một trận đại họa suýt làm rung chuyển quốc bản.
Lặng lẽ được hóa giải.
Hoàng thượng mở tiệc nhỏ trong Càn Khôn cung.
Chỉ có ta và người.
Món ăn tinh xảo.
Người tự tay gắp cho ta một miếng gà phiến trứng hấp:
“Sở Tỉnh.”
“Ừm?”
“Lần này, ngươi lập công lớn.”
“Ồ.”
“Muốn thưởng gì?”
Ta đặt đũa xuống.
Nghĩ rất nghiêm túc.
“Có thể đổi cái giường tử đàn trong điện bên… thành cái giường gỗ cứng như trước không? Nằm giường mềm quá, đau lưng lắm.”
Hoàng thượng: “…”
Người cầm ly rượu.
Nhìn ta hồi lâu.
Cuối cùng thở dài.
“Sở Tỉnh.”
“Ừm?”
“Ngươi thật là…”
“Thật là gì?”
“Thật là một kỳ hoa.”
Ta cười toét miệng:
“Tạ ơn Hoàng thượng khen ngợi!”
Người im lặng hồi lâu.
Cuối cùng.
Chỉ buông ra hai chữ:
“Về cung.”
Sau trận kinh hoàng ở trường săn,
không khí trong Càn Khôn cung có phần vi diệu.
Ánh mắt Hoàng thượng nhìn ta,
nhiều thêm vài phần dò xét.
Và cả một tia… khó gọi thành tên,
như là kiêng dè?
Người không để ta ở điện bên nữa.
Mà ban hẳn cho ta một tòa cung viện riêng biệt.
Tên gọi: Tĩnh An cư.
Cách long sàng không gần cũng chẳng xa.
Quy cách vượt xa những gì một tài nhân nên có.
Thưởng ban tuôn như suối.
Lụa là gấm vóc.
Châu báu quý vật.
Chất đầy kho.
Nhưng ta lại bị “cách ly” một cách êm ái.
Ngoài mấy thái giám mang đồ,
gần như chẳng ai lui tới.
Ta thảnh thơi thấy rõ.
Mỗi ngày trong sân lớn Tĩnh An cư,
phơi nắng.
Gặm hạt dưa.
Nghiên cứu món điểm tâm mới của ngự thiện phòng.
Thỉnh thoảng,
cũng nhớ cái giường cứng ở điện bên Càn Khôn cung.
Lần gặp lại Hoàng thượng,
là ba tháng sau.
Lúc ấy, mai sáp ở Tĩnh An cư đang nở rộ.
Hương thơm nhè nhẹ lan tỏa.
Người đi một mình.
Giẫm tuyết mà đến.
Không mang theo tùy tùng nào.
Ta đang quấn chăn,
ngồi dưới hiên nhìn tuyết,
ôm lò sưởi ấm tay.
“Ngày tháng cũng nhàn nhã đấy.” Người cất giọng, không rõ cảm xúc.
“Nhờ phúc Hoàng thượng.” Ta đáp uể oải.
Người ngồi xuống băng đá cạnh ta.
Đá lạnh.
Người cũng chẳng bận tâm.
“Sở Tỉnh.”
“Ừm?”
“Trẫm nghĩ rất lâu.”
“Nghĩ gì?”
“Ngươi… rốt cuộc muốn gì?”
Ta quay đầu nhìn người.
Tuyết rơi trên vai áo.
Tóc đen,
long bào vàng óng,
làm nổi bật vài phần mỏi mệt giữa chân mày.
“Điều nô tỳ muốn…” ta khẽ cười, “xưa nay đều đơn giản.”
“Là gì?”
“Sống.”
“Ăn no.”
“Ngủ ngon.”
Ta đếm bằng đầu ngón tay,
“Tốt nhất… không ai làm phiền.”
Người nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm.
“Chỉ vậy thôi?”
“Chỉ vậy thôi.”
“Ngươi có biết…”
Người ngừng lại,
“Bản lĩnh của ngươi, bao người cầu mà không được? Nếu đem dùng vào…”
“Hoàng thượng.” Ta cắt lời, giọng nghiêm túc,
“Xem bói, cũng như đao kiếm.
Dùng tốt thì cứu người.
Dùng sai, hại người hại mình.
Nô tỳ gan nhỏ,
sợ mất thọ,
càng sợ phiền.
Chỉ muốn làm cá mặn,
phơi nắng,
lật lưng.”
Người im lặng.
Nhìn tuyết trắng trong sân.
Nhìn mai đỏ như lửa.
Không nói gì thật lâu.
Đầu xuân.
Một đạo thánh chỉ khiến hậu cung chấn động.
“Tài nhân Sở thị, tính tình ôn hòa, đức hạnh đoan trang… đặc biệt sắc phong Hoàng hậu, chưởng quản trung cung.”
Trong Tĩnh An cư.
Giọng tuyên chỉ của thái giám vẫn vang vọng.
Ta quỳ dưới đất.
Mặt đờ ra.
Hoàng hậu?
Ta?
Cái chức vị truyền rằng phải mẫu nghi thiên hạ, thống lĩnh lục cung, bận tối mắt tối mũi ấy?
“Nương nương? Nương nương! Nhận chỉ đi ạ!”
Thái giám nhắc nhỏ.
Ta bừng tỉnh.
Nhìn thánh chỉ vàng chói.
Giống như nhìn củ khoai lang bỏng tay.
“À này… công công.”
“Nương nương có gì phân phó?”
“Có thể… kháng chỉ không?”
Thái giám suýt quỳ rạp xuống đất.
“Nương nương! Xin thận trọng lời nói!”
Phượng quan hà bào.
Nặng muốn gãy cổ.
Ta đội lên cả chục cân lễ phục,
như cái rối gỗ,
bị dắt đi hoàn tất lễ sắc phong hoàng hậu.
Tiếp nhận bái lạy của bá quan văn võ và toàn hậu cung.
Lưu tần (từng là quý phi) quỳ dưới kia.
Ánh mắt lạnh như độc.