Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Giải Độc Đắc Và Màn Diễn Ba Trăm Nghìn
Chương 2
Tôi nghẹn ngào:
“Còn khoản tiết kiệm chung của chúng ta… hoặc, em có thể hỏi mượn ba mẹ anh chút, em viết giấy nợ, có việc sẽ trả ngay!”
Anh lập tức đẩy tôi ra, ngồi bật dậy như bị bỏng, cau mày:
“Không được! Đó là nền tảng của chúng ta, tuyệt đối không động vào! Tiền ba mẹ anh là tiền dưỡng già, đụng vào thì anh còn là người à?”
Anh nhìn tôi từ đầu đến chân, ánh mắt dò xét:
“Hay là… em về bảo ba mẹ đem nhà đi cầm cố? Dù sao cũng là con ruột, họ chẳng lẽ lại đứng nhìn em chết sao?”
Nhìn gương mặt lạnh nhạt ấy, tim tôi như bị bàn tay băng giá bóp chặt, đau đến nghẹt thở.
Cùng nhau vượt khó — hóa ra chỉ là lời nói suông.
Khi nghịch cảnh ập đến, tất cả tình cảm đều mỏng manh như tờ giấy.
Hôm sau, tôi giúp anh dọn điện thoại cũ.
Khi mở phần “Tin đã lưu”, một đoạn hội thoại hiện ra, đập thẳng vào mắt:
Cuộc nói chuyện với người mà mẹ anh giới thiệu đi xem mắt.
Thời gian — ngay ngày hôm sau khi tôi “mất việc”.
Đối phương: “Nhìn ảnh thấy anh hợp gu em lắm. Nghe nói anh đang tích tiền mua nhà? Nhà em có sẵn căn ở trung tâm, cưới xong có thể dọn vào ở luôn.”
Trần Thanh Phong: “Thật à? Tuyệt quá, rất hợp đó. Anh luôn muốn tìm một cô gái ngoan hiền, gia đình đàng hoàng, cùng nhau phấn đấu.”
Đối phương: “Cuối tuần gặp nói chuyện nhé?”
Trần Thanh Phong: “Được, anh mời, em chọn chỗ đi.”
Tuyệt thật — Phương án dự phòng khởi động nhanh hơn cả diễn tập phòng cháy.
Tôi viện cớ xuống tầng vứt rác, chỉ để cho gió lạnh thổi vào mặt — để tỉnh người.
Khi quay trở lại, tôi nghe thấy giọng Trần Thanh Phong vang lên từ khe cửa khép hờ — anh đang gọi điện trên ban công, giọng nịnh bợ đầy tính toán:
“Mẹ, con biết rồi! Mẹ yên tâm, con đâu có ngu!
Giờ nó thất nghiệp, lại đang nợ đầm đìa, sao con có thể nhảy vào hố lửa đó được?
Người mẹ giới thiệu — cô công chức ấy — con nói chuyện rồi, gia cảnh tốt, không vướng bận gì…
Đợi thêm vài hôm, nếu nhà Lâm Uyển không giúp gì được, cái mớ hỗn độn này không giải quyết được, Con sẽ chia tay dứt khoát, tuyệt đối không để nó kéo con xuống nước.”
Tôi không mở cửa, chỉ lặng lẽ đứng ngoài nghe.
Những dịu dàng trong quá khứ, những bản vẽ tương lai… vỡ vụn không còn mảnh nào.
Thì ra, trong “kế hoạch tương lai” của anh, nữ chính hoàn toàn có thể bị thay thế bất cứ lúc nào.
Tôi khẽ khàng khép cửa lại, xoay người rời đi.
Nắng trưa chói chang, nhưng lòng tôi lại lạnh lẽo và sáng rõ đến lạ thường.
6
Hôm sau, tôi nhận được tin nhắn từ Trần Thanh Phong — giọng điệu ngọt ngào đầy chủ ý:
“Tiểu Uyển, tối mình cùng ăn tối nhé? Hôm nay là kỷ niệm 3 năm quen nhau đó. Anh qua đón em sau giờ làm.”
Bảy giờ tối, phòng riêng nhà hàng bên sông, nến lung linh, hoa hồng rải bàn.
Anh mặc áo sơ mi ủi phẳng, nụ cười hoàn hảo.Bất ngờ lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng, đẩy về phía tôi, giọng nồng nàn như đang ban ơn:
“Đây là 200.000, anh rút toàn bộ tiền tiết kiệm chung, còn vay thêm từ ba mẹ anh. Em cầm trước để xoay xở, giải quyết vụ bồi thường đi.”
Anh ngừng lại, ánh mắt liếc đi chỗ khác rồi quay lại, bổ sung thêm:
“Với lại… dạo này công việc anh không suôn sẻ lắm. Nếu mình đính hôn, sếp có khi sẽ nhìn anh khác hơn một chút.”
Tôi nhìn chiếc thẻ mỏng, như thể thấy rõ cả chuỗi tính toán đằng sau nó.
Tôi nhẹ nhàng đẩy lại, cụp mắt xuống, giọng dứt khoát:
“Cảm ơn anh, Thanh Phong. Nhưng em không thể nhận. Em không muốn làm liên lụy chú thím.
Việc của em, em tự giải quyết được.”
Nụ cười anh cứng lại, ánh mắt thoáng vẻ bực bội. Anh nâng ly che giấu, tỏ vẻ vô tình nói:
“À đúng rồi, trùng hợp ghê, nay anh đi ngang tiệm vé số, thấy họ treo băng rôn chúc mừng ai đó trúng giải lớn. Thật đúng là hên như chó gặp xương.”
Tay tôi khựng lại. Ngước lên, bắt gặp ánh mắt nóng rực của anh — không phải ánh mắt yêu thương, mà là ánh mắt kẻ đỏ đen chờ lật bài.
“Đúng là trùng hợp.” — Tôi đáp nhạt.
Đột nhiên, anh vỗ tay.
Cửa phòng mở ra, một nghệ sĩ vĩ cầm bước vào, bản nhạc “Ngọt ngào” vang lên.
Trần Thanh Phong bất ngờ quỳ một gối xuống, lấy ra hộp nhung, chiếc nhẫn kim cương sáng chói dưới ánh nến.
“Tiểu Uyển,” — anh ngước lên, ánh mắt đầy vẻ sốt sắng giả tạo, “Anh biết bây giờ là lúc khó khăn nhất với mình. Nhưng tình cảm anh dành cho em, trời đất chứng giám.
Lấy anh nhé? Hãy để anh cùng em vượt qua giông bão.
Từ giờ, của anh là của em, của em… vẫn là của em.”
Xung quanh thực khách vỗ tay rần rần, hò reo “Đồng ý đi!”, “Lấy anh ấy đi!”
Tôi nhìn khuôn mặt chan chứa “tình cảm” ấy, cùng ánh nhìn tham lam không giấu nổi trong mắt anh — chỉ thấy bi ai và mỉa mai.
Anh không cầu hôn tôi. Anh đang cầu hôn 8 triệu tệ của tôi.
Tôi cố nặn ra vẻ xúc động, mắt ngấn lệ, đưa tay để anh đeo chiếc nhẫn lạnh băng vào:
“Em đồng ý…”
Tiếng vỗ tay vang dội cả phòng.
Anh đứng dậy định ôm tôi, tôi khéo léo nghiêng người tránh, mỉm cười:
“Ăn thôi anh, đồ ăn nguội rồi, đừng phụ công chuẩn bị kỹ càng thế này.”
Sau bữa ăn, anh vòng tay qua eo tôi, giọng lả lơi:
“Tối nay… qua chỗ anh nhé? Đừng về nữa.”
Tôi lắc đầu, cười nhẹ, ánh mắt thẹn thùng kiên định:
“Không đâu, tụi mình đã nói rồi mà, phải giữ khoảnh khắc đẹp nhất cho đêm tân hôn chứ.”
Tôi biết quá rõ, anh muốn nhanh chóng “đóng dấu sở hữu”, dùng hôn nhân để trói buộc tôi… và tiền của tôi.
Sắc mặt anh sầm xuống một thoáng, rồi vội nở nụ cười che lấp:
“Được thôi, em nói sao cũng được. Vậy cuối tuần này, mình lên núi Vân Khê đi? Chỗ mình từng định tình ấy.
Vừa đi dạo, vừa lên kế hoạch tương lai.”
Núi Vân Khê? Tim tôi thắt lại.
Nơi đó rừng núi hiểm trở, nhiều đoạn không có sóng điện thoại.
Hắn chọn chỗ đó để “lên kế hoạch tương lai”?
Rõ ràng là bữa tiệc Hồng Môn được dàn dựng kỹ càng. Hắn không chờ được nữa — sắp “lật bài”, thậm chí có thể… làm liều.
Nguy hiểm lồ lộ, nhưng tôi biết — đây cũng là cơ hội cuối cùng để hắn lộ mặt hoàn toàn, để tôi dứt khoát thoát khỏi hắn.
Tôi ngước lên, nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt chan chứa kỷ niệm:
“Ừ, lâu lắm rồi em chưa quay lại. Em cũng nhớ nơi đó.”
7
Sáng hôm sau, chín giờ, nắng xuyên qua rèm tạo thành những vệt sáng tối xen kẽ.
Tôi bình thản thu dọn ba lô.
Trên màn hình điện thoại hiện biểu tượng hoạt hình cười toe của Trần Thanh Phong với dòng chữ:
“Hẹn mai gặp ~ 😊”
Mỉa mai đến lạ.
Tôi mở khung chat với cô bạn thân Tô Tiểu Tiểu, gửi gói tài liệu cuối cùng — Bên trong là tất cả chứng cứ: đoạn chat hẹn hò, ghi âm cuộc gọi ngoài ban công, ghi âm cuộc trò chuyện tại nhà hàng.
“Tiểu Tiểu, nếu trước 8h tối mai tớ không gửi tin hủy, hãy gửi gói này cho công an thành phố, phòng nhân sự và sếp của Trần Thanh Phong.”
Tôi gõ nhanh:
“Đây là định vị thời gian thực, cứ 20 phút tớ sẽ gửi một tin nhắn báo an toàn. Nếu trễ hơn, báo công an ngay.”
Tiểu Tiểu phản hồi ngay:
“OK! Tớ canh 24/24! Nhưng… cậu chắc không cần tớ đi cùng chứ?”
“Không cần. Chỉ cần có người ngoài, hắn sẽ không diễn được nữa.”
Tôi nhắn lại cho Tiểu Tiểu, rồi kiểm tra lần cuối hành trang:
Điện thoại chính: pin đầy, đang ghi âm.
Điện thoại phụ: giấu ở ngăn bí mật trong balô, thiết lập gọi khẩn cấp.
Máy ghi âm siêu nhỏ: gắn ở cổ áo.
Giày thể thao: đế bám tốt nhất.
Tôi hít một hơi thật sâu, tay chạm vào chiếc điện thoại phụ trong ngăn lưng balô.
Sáng ngày thứ ba, 8 giờ, Trần Thanh Phong đúng hẹn chờ dưới nhà, mang theo chiếc balô đầy:
“Anh mang theo nước và đồ ăn rồi, đi lối vắng để nói chuyện cho thoải mái.”
Tôi khoác tay anh, mỉm cười:
“Em nghe anh. Ở đó có những ký ức đẹp nhất của tụi mình mà.”
Đường núi uốn lượn, sương sáng còn chưa tan.
Anh vừa đi vừa nhắc lại chuyện cũ — lần đầu thấy tôi mặc váy trắng, lúm đồng tiền khi cười…
Tôi chỉ “ừm” và “à”, nhưng trong lòng căng như dây đàn, đề phòng mọi động tĩnh.
Càng lên cao, người càng ít, tín hiệu điện thoại chập chờn.
Giữa lưng chừng núi, đến một ngã rẽ, anh dừng lại, chỉ vào lối nhỏ bên trái phủ rợp bóng cây:
“Đi lối này. Trên đó có cái sân nhìn cảnh rất đẹp, lại chẳng ai làm phiền.”
Tôi ngẩng lên. Con đường mờ mịt khuất trong rừng rậm, yên tĩnh đến rợn người.
Chính là chỗ này rồi.
Tôi giả vờ lưỡng lự bước theo, giọng hơi sợ:
“Nơi này vắng quá… em thấy hơi sợ.”
“Sợ gì? Có anh đây.” — Anh nắm tay tôi, lòng bàn tay lạnh ngắt.
“Trước giờ em không vẫn hay nói muốn có một nơi chỉ của hai đứa mình sao?”
Tôi không trả lời, bước nhanh lên phía trước anh nửa bước.
Ánh nắng bị cành lá cắt vụn, chiếu xuống thành từng vệt lốm đốm, như hàng ngàn con mắt đang rình rập.
Đến sân quan sát trên đỉnh.
Ba phía là dốc dựng, lối vào khuất, không còn tín hiệu.
Anh đặt balô xuống, lấy chai nước đưa tôi, chỉ tay về phía thành phố xa xa:
“Tiểu Uyển, em xem kìa, lúc trước em nói muốn có ban công nhìn ra núi. Chờ mình mua được nhà, anh nhất định làm cho em.”
Tôi nhận lấy nước nhưng không mở nắp, cảm nhận sự lạnh lẽo của chai:
“Đúng vậy. Tiếc là… giữa mơ và thực, luôn có một lớp màn không thể xé rách.”
Sự dịu dàng trên gương mặt anh lập tức biến mất, ánh mắt lạnh băng.
“Tiểu Uyển,” — Anh thở dài, giọng mệt mỏi và thất vọng, “Chúng ta nhất định phải thử nhau vậy sao? Số tiền đó, em định giấu đến bao giờ?”
Tôi không đáp. Anh bước đến định nắm tay tôi — tôi lập tức tránh đi.
Gương mặt anh sầm lại:
“Anh đi ngang qua tiệm vé số, ông chủ nói rõ: ‘Vợ cậu trúng giải lớn mà kín đáo ghê!’
Ngày công bố giải là trước hôm em ‘đi công tác’ một ngày. Số trúng thưởng là dãy sinh nhật hai đứa mình!
Em về còn bày trò đáng thương, nhìn anh lo cuống lên, nghĩ cách xoay đủ 300 ngàn — em có thấy thỏa mãn không?!”
“Vậy lúc em ‘khó khăn’ nhất, anh lập tức đi xem mắt để lo đường lui — đó là cái gọi là lo lắng của anh sao?”
“Là do em ép anh!” — Anh cố kìm giận, chuyển sang dỗ dành:
“Tiểu Uyển, đừng gây nữa. Bây giờ mình xuống núi, đến thẳng cục dân chính làm đăng ký.
Tiền gom lại một chỗ, anh giúp em đầu tư sinh lời. Mua căn hộ em thích, sống yên ổn — vậy không tốt sao?”
“Không.” — Tôi đáp dứt khoát. “Tôi sẽ không cưới anh. Tiền của tôi, càng không liên quan đến anh.”
Sắc mặt Trần Thanh Phong lạnh đi rõ rệt.
“Tiểu Uyển, tụi mình bên nhau 5 năm. Anh cứ tưởng tụi mình là một thể.
Giờ em có tiền, thay vì nghĩ cho tương lai chung, em lại đi ‘thử lòng’ anh? Em làm anh quá thất vọng.”
Anh vừa nói vừa tiến lại gần.
“Anh định làm gì?” — Tôi siết chặt điện thoại trong túi.
“Em đừng ép anh.” — Anh hít sâu, đổi giọng “đau lòng”: “Anh làm vậy là vì ai? Anh sợ em bị tiền hủy hoại!