Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Em Đã Lựa Chọn Bình Minh Của Mình
Chương 2
04
Sau khi Lục Đình Kiêu và Tần Vy rời đi không lâu, tôi cũng thu dọn đồ đạc, đến trạm thông tin.
Vừa bước vào cửa đã bị chủ nhiệm gọi vào văn phòng.
Ông thở dài, đưa cho tôi một bảng đánh giá:
“Lâm Hạ, tôi thật sự đã cố hết sức. Cứ tưởng sau khi tôi được điều đi, vị trí trưởng phòng kỹ thuật chắc chắn sẽ là của cô, nhưng bên đội đặc nhiệm đã bỏ phiếu phủ quyết đề xuất rồi.”
Nhìn thấy sự áy náy trong mắt ông, tôi bình tĩnh rút ra đơn xin xuất ngũ:
“Chủ nhiệm, không sao đâu. Tôi đã quyết định rồi.”
Ông kinh ngạc nhìn tôi:
“Cô thực sự muốn rời quân ngũ sao? Cô ở trạm thông tin mười năm, từng ba lần lập công hạng ba, đảm nhận vô số nhiệm vụ trọng yếu. Bây giờ mới là thời điểm vàng để đề bạt đấy!”
Tôi cố gượng cười.
Chính vì đã chăm chỉ tận tụy suốt mười năm, nhưng mãi vẫn không được công nhận xứng đáng, nên tôi buộc phải ra đi.
Lục Đình Kiêu từng hứa, chỉ cần tôi trở thành trưởng phòng kỹ thuật, anh sẽ nộp báo cáo công khai mối quan hệ giữa chúng tôi, để hai đứa được đường đường chính chính ở bên nhau.
Tôi đã tin lời anh.
Những năm qua, tôi liều mạng làm việc, liên tục đạt giải nhất trong các kỳ thi nghiệp vụ, bảo đảm thông tin thông suốt cho nhiều cuộc diễn tập quan trọng.
Nhưng bất kể thành tích tôi tốt đến đâu, vị trí trưởng phòng kỹ thuật vẫn hết người này thay người khác, vĩnh viễn chẳng đến lượt tôi.
Tôi từng nhiều lần tìm Lục Đình Kiêu để nói rõ mọi chuyện, nhưng anh luôn lạnh mặt đáp:
“Lâm Hạ, không được đề bạt thì chứng tỏ cô vẫn còn thiếu sót. Nên tự kiểm điểm bản thân, đừng tìm tôi để mong đặc cách.”
Đó là lần đầu tiên tôi thấy mối quan hệ này lạnh lẽo đến tận xương.
Tôi không chỉ muốn tương lai cùng anh, mà còn muốn sự công nhận cho mười năm quân ngũ của chính mình.
Cơn đau nơi ngực trào dâng, mắt tôi cay xè.
Sợ bản thân mất kiểm soát trước mặt chủ nhiệm, tôi vội vàng đứng dậy:
“Xin lỗi chủ nhiệm, tôi đi vệ sinh một lát.”
05
Tiếng nấc nghẹn bị đè nén vang lên giữa âm thanh của quạt thông gió trong nhà vệ sinh, vọng mãi trong căn buồng nhỏ.
Chỉ đến lúc này, tôi mới thật sự nhận ra — mười năm ở bên Lục Đình Kiêu, tôi đã chịu đựng biết bao uất ức và bất công.
Khi tôi đang cố trấn tĩnh lại trong buồng, thì ngoài cửa vang lên tiếng đối thoại:
“Nghe nói chủ nhiệm trạm thông tin sắp chuyển công tác, ông ấy đề cử Lâm Hạ lên làm trưởng phòng kỹ thuật.”
“Phó quan Tần, ai trong phòng cơ mật mà chẳng biết, đội trưởng Lục từng hứa chỉ cần Lâm Hạ lên làm trưởng phòng, anh ấy sẽ nộp đơn công khai quan hệ…”
Tần Vy cười lạnh:
“Chỉ với Lâm Hạ – một lính kỹ thuật quèn như cô ta, mà cũng xứng với đội trưởng Lục sao? Yên tâm, trước đây tôi có thể khiến cô ta không được đề bạt, thì lần này cũng vậy.”
“Cô ta đúng là nhịn giỏi thật. Mỗi năm tôi đều tìm cách chặn cơ hội lập công, nhận thưởng của cô ta, chỉ để ép cô ta tự nguyện rời đi. Ai ngờ cô ta cứng đầu đến tận bây giờ.”
Tức giận đến đỉnh điểm, tôi đẩy mạnh cửa buồng, xông ra ngoài:
“Tần Vy! Hóa ra tất cả những năm qua đều do cô bày trò!”
“Nếu cô thích đội trưởng Lục đến vậy thì cứ đường đường chính chính mà theo đuổi! Việc gì phải giở thủ đoạn sau lưng người khác?!”
Trong cơn phẫn nộ, tôi giơ tay định tát cô một cái.
Ánh mắt Tần Vy thoáng qua một tia độc ác, nhưng giây tiếp theo cô ta bất ngờ quỳ rạp xuống đất:
“Thượng sĩ Lâm, tôi biết cô là bạn gái của đội trưởng, tôi không dám chống đối… tôi sẽ lập tức nộp đơn chuyển ngành, chỉ xin cô đừng làm khó tôi nữa!”
Tôi đứng sững tại chỗ, chưa kịp phản ứng, thì một giọng quát lạnh như băng từ hành lang vang lên:
“Lâm Hạ! Cô đang làm gì vậy? Đây là doanh trại, không phải nơi để cô làm loạn! Mau xin lỗi phó quan Tần!”
Lục Đình Kiêu sải bước đến, cẩn thận đỡ Tần Vy đứng dậy:
“Em có bị thương ở đâu không? Anh sẽ gọi quân y đến xem.”
Tần Vy lập tức lao vào lòng anh, khóc nức nở:
“Đội trưởng, không phải lỗi của thượng sĩ Lâm… là em không nên bác đơn đề bạt của cô ấy…”
“Nhưng em thật sự không chịu được việc cô ấy dựa vào mối quan hệ với anh để lấn át người khác. Ngay cả chủ nhiệm cũng bị cô ấy ép phải nhường nhịn. Bây giờ còn bị ép đến mức phải xin điều đi…”
“Cô ấy thậm chí còn uy hiếp chủ nhiệm, bắt ông ấy đề cử mình làm trưởng phòng kỹ thuật. Vì kỷ luật đơn vị, em mới buộc lòng bác bỏ đề cử đó.”
Sắc mặt Lục Đình Kiêu ngày càng u ám. Anh vỗ nhẹ lưng Tần Vy, rồi quay lại trừng mắt nhìn tôi:
“Lâm Hạ, cô tưởng làm trưởng phòng thì tôi sẽ cưới cô sao?
Cô nhìn lại thân phận mình đi — xem có xứng không!”
“Mười năm qua tôi nuôi cô ăn mặc, cô thật sự coi mình là vợ của thiếu tướng rồi à?
Giờ thì lập tức đến phòng chính trị làm thủ tục xuất ngũ. Cút khỏi đội đặc nhiệm cho tôi!”
Tôi bật cười thành tiếng.
Thì ra đây mới là suy nghĩ thật sự trong lòng anh.
Mười năm qua, anh vẫn luôn xem tôi là một người tình không thể lộ diện.
Thật ra, tôi đã biết rõ từ lâu — chỉ là tôi không cam lòng mà thôi.
Tôi lau nước mắt, bình tĩnh lấy ra đơn xin xuất ngũ đã chuẩn bị sẵn từ trước:
“Không cần thiếu tướng bận tâm, tôi tự đi.”
06
Từ trước đến nay, tôi chưa từng dùng giọng điệu xa cách như thế để gọi anh là “Thiếu tướng”.
Hai chữ ấy rõ ràng đã đâm trúng vào lòng tự ái của Lục Đình Kiêu, anh cau mày, định mở miệng.
Đúng lúc đó, Tần Vy rên khẽ một tiếng:
“Đội trưởng, em chóng mặt quá… có thể đưa em đến phòng y tế không?”
Anh lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng thường thấy.
Tôi khẽ cười, lắc đầu, xoay người bước ra khỏi nhà vệ sinh.
Mười năm yêu sâu đậm, cuối cùng lại hóa thành trò cười.
Trở về khu nhà dành cho thân nhân trong doanh trại, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
Lật tới lật lui, tôi mới nhận ra tất cả đồ của mình chỉ vỏn vẹn hai vali.
Những thứ còn lại, từ quân trang cho đến đồ dùng hàng ngày, đều là Tần Vy sắp xếp phân phát “theo quy chuẩn”.
Khi nhìn thấy món đồ nhỏ nằm ở góc bàn trang điểm – viên ngọc trắng hình tròn, nước mắt tôi rốt cuộc không kìm được mà rơi xuống.
Đó là kỷ vật duy nhất bố tôi để lại, tôi từng xem nó như tín vật tình yêu, trịnh trọng tặng cho Lục Đình Kiêu.
Anh đã nhận lấy — nhưng chưa bao giờ đeo.
Cho đến một lần tôi tình cờ ghé vào phòng làm việc của anh, nhìn thấy viên ngọc ấy nằm trong sọt rác… tôi mới hiểu rằng tình cảm này đã sớm đi đến hồi kết.
Kéo vali xuống lầu, tôi tình cờ gặp phải Lục Đình Kiêu vừa quay về.
Anh cau mày nhìn tôi:
“Lại làm trò bỏ đi à? Vài hôm trước mới chạy mất, giờ lại quay về. Mấy trò này em còn chưa chơi chán à?”
Tôi vừa thấy buồn cười, vừa thấy đau lòng.
Thì ra, những ngày tôi khóc vì anh trai đã hy sinh, trong mắt anh… chỉ là một màn giận dỗi trẻ con.