Đến Cuối Cùng, Anh Vẫn Không Chọn Tôi

Chương cuối



Bản thỏa thuận đặt ngay trên bàn, nhưng anh không ký.

Tôi cũng không hối thúc.

Vì quyền chủ động – nằm trong tay tôi.

Tối Chủ Nhật, mẹ chồng lại tới.

Vừa bước vào đã giận dữ chất vấn:

“Lâm Tuệ, cô quá đáng rồi! Sao có thể chỉ vì chuyện nhỏ xíu mà đòi ly hôn!?”

Tôi ra khỏi phòng, bình tĩnh nhìn bà:

“Chuyện nhỏ? Là chuyện gì?”

“Không phải chỉ là mua cái nhà thôi sao? Không mua nữa là được.” Mẹ chồng nói.

“Giờ mới chịu nói ‘không mua’ à?” Tôi cười lạnh. “Thế còn bạn gái của Trình Kiệt thì sao?”

Mẹ chồng khựng lại. Rõ ràng không ngờ tôi hỏi vậy.

“Manh Manh… Manh Manh nói muốn chia tay.” Giọng bà nhỏ đi.

Tôi gật đầu:

“Vậy bây giờ hết áp lực mua nhà rồi, các người lại quay sang níu kéo tôi, đúng không?”

“Tuệ Tuệ, chúng ta là người một nhà. Có chuyện gì không thể ngồi lại nói tử tế?” Mẹ chồng bắt đầu chơi bài “tình cảm”.

“Từ bao giờ chúng ta là người một nhà vậy?” Tôi nhìn thẳng vào bà. “Sao mỗi lần có chuyện, người bị đem ra hi sinh luôn là tôi?”

Mẹ chồng nghẹn lời.

Tôi tiếp tục:

“Ba năm nay, con trai bà gặp trục trặc công việc – là tôi chạy vạy giúp đỡ.

Trình Kiệt thất nghiệp – tôi tìm mối giới thiệu việc làm.

Bà bệnh phải nhập viện – tôi chăm nom từ sáng đến tối.

Tôi đã làm gì cho cái nhà này… tôi rõ nhất.

Còn các người? Các người coi tôi là gì?”

Sắc mặt mẹ chồng lúc xanh lúc đỏ.

“Giờ tôi muốn ly hôn thì các người lại cuống lên? Trễ rồi.”

Trình Hạo từ bếp chạy ra, thấy chúng tôi cãi nhau liền vội vàng can:

“Mẹ, thôi đi. Đây là chuyện của con.”

“Chuyện của anh? Rõ ràng là cô ta quá ích kỷ!” Mẹ chồng vẫn không chịu dừng.

“Mẹ!”

Trình Hạo hiếm khi lớn tiếng, nhưng lần này quát lên.

“Đủ rồi!”

Mẹ chồng bị quát đến choáng váng.

Trình Hạo quay sang tôi:

“Tuệ Tuệ… anh biết anh sai. Nhưng… mình không thể thử lại một lần nữa sao?”

“Thử cái gì?” Tôi hỏi lại.

“Thử tiếp tục sống những ngày như vừa rồi?

Thử tiếp tục trở thành cái máy rút tiền của nhà các người?”

“Anh sẽ không để chuyện đó xảy ra nữa.” Trình Hạo nói.

“Anh nói không tính.” Tôi chỉ vào mẹ chồng.

“Chỉ cần bà ấy còn đây, chuyện này sẽ còn lặp lại.”

“Cô nói cái gì đấy?” Mẹ chồng nổi giận. “Tôi là mẹ của Hạo Hạo, tôi không được quan tâm con tôi à!?”

“Quan tâm được,” tôi điềm tĩnh nói, “nhưng đừng để sự quan tâm đó được xây dựng bằng việc chà đạp tôi. Bà từng nghĩ xem, tôi cũng là con người, tôi cũng có cảm xúc hay chưa?”

Mẹ chồng há miệng định nói gì đó, nhưng lại không thể thốt thành lời.

Tôi quay sang Trình Hạo:

“Trình Hạo, tôi hỏi anh lần cuối — anh chọn tôi, hay chọn mẹ anh?”

Trình Hạo nhìn tôi, rồi lại nhìn mẹ mình, khuôn mặt tràn đầy do dự.

“Anh… anh có thể… chọn cả hai không?” Anh nói nhỏ.

Tôi thất vọng lắc đầu:

“Trình Hạo, có những câu hỏi không có đáp án tiêu chuẩn.

Anh buộc phải chọn một.” Giọng tôi kiên quyết. “Nếu anh chọn bà ấy — chúng ta chia tay trong yên ổn.

Còn nếu anh chọn tôi — thì từ nay về sau, cái nhà này chỉ có hai người: anh và tôi.”

Trình Hạo tái mặt: “Tuệ Tuệ, em đang ép anh.”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, “Tôi đang ép anh.

Vì tôi đã cho anh quá nhiều cơ hội rồi.”

Căn phòng im phăng phắc, chỉ còn nghe thấy hơi thở của ba người.

Một phút. Hai phút. Ba phút...

Trình Hạo vẫn không lên tiếng.

Tôi nhìn anh, trong lòng hoàn toàn nguội lạnh.

“Hiểu rồi.” Tôi xoay người, bước về phía phòng ngủ.

“Ngày mai tôi sẽ liên hệ luật sư, trực tiếp khởi kiện ly hôn.”

“Tuệ Tuệ!” Trình Hạo gọi tôi từ phía sau.

Tôi không quay đầu.

Sự do dự của anh, chính là câu trả lời.

Về đến phòng, tôi lấy điện thoại nhắn cho luật sư Trần:

“Ngày mai bắt đầu chuẩn bị hồ sơ khởi kiện. Không đi đường thỏa thuận nữa.”

Luật sư Trần nhanh chóng phản hồi:

“Được, tôi sẽ soạn hồ sơ trong tuần. Tuần sau có thể nộp lên tòa.”

Làm xong mọi thứ, tôi lại thấy lòng nhẹ nhõm.

Cái gì phải đến, thì để nó đến.

Đã không thể chia tay trong êm đẹp, thì gặp nhau ở tòa cũng chẳng sao.

Dù thế nào, kết quả vẫn vậy: tôi muốn tự do.

Sáng thứ Hai, tôi nộp đơn khởi kiện tại tòa án.

Thẩm phán xem xong hồ sơ, hỏi tôi:

“Cô đã thử hòa giải chưa?”

“Thử rồi. Không có kết quả.” Tôi trả lời.

“Vậy được. Trong vòng hai tuần chúng tôi sẽ mở phiên tòa sơ thẩm.

Cả hai bên có thể chuẩn bị tài liệu.”

Ra khỏi tòa, tôi cảm thấy nhẹ bẫng.

Đi đến bước này, tôi không còn gì nuối tiếc.

Chiều, tôi trở lại công ty, tìm đến chị Lý – trưởng phòng nhân sự.

“Chị Lý, em quyết định rồi, em muốn sang Thâm Quyến làm việc.”

Chị Lý gật đầu:

“Được, chị sẽ liên hệ với bên đó. Cố gắng thu xếp để em đi trong tháng sau.”

“Cảm ơn chị.”

Tối về đến nhà, Trình Hạo đang ngồi chờ trong phòng khách.

Vừa thấy tôi, anh lập tức đứng dậy:

“Tuệ Tuệ, anh nhận được giấy triệu tập của tòa rồi.”

“Ừm.” Tôi gật đầu, bước thẳng về phòng.

“Em thật sự muốn đưa chuyện này ra tòa sao?” Trình Hạo theo sau lưng tôi.

“Là do các người ép tôi.” Tôi không quay đầu lại. “Tôi đề nghị ly hôn trong hòa bình, các người không đồng ý. Vậy thì chỉ còn cách đi theo pháp luật.”

“Nhưng mà… nhưng mà làm thế này không tốt cho ai cả.” Trình Hạo nói.

Tôi dừng chân, quay đầu nhìn anh:

“Không tốt cho ai? Cho ai cơ?”

Trình Hạo ấp úng, không nói được lời nào.

Tôi cười lạnh:

“Anh sợ mất mặt, đúng không?

Anh sợ người ngoài biết cách nhà anh đã đối xử với tôi thế nào, đúng không?”

Trình Hạo đỏ mặt: “Anh không có...”

“Không có gì? Không có sợ mất mặt?” Tôi nhìn anh chằm chằm.

“Trình Hạo, nếu biết trước có ngày hôm nay, thì tại sao lúc đó lại không biết suy nghĩ?”

Anh lại im lặng.

Tôi nói tiếp:

“Phiên tòa là công khai.

Tất cả chứng cứ đều sẽ được trình ra trước tòa.

Mẹ anh nói những gì — tôi có ghi âm hết.”

Mặt Trình Hạo tái mét:

“Ghi âm? Em ghi âm gì cơ?”

“Anh quên rồi à?

Lúc mẹ anh nói ‘Nó gả vào nhà này thì là người nhà mình’,

rồi cả câu ‘Hai đứa không thiếu mấy đồng này’... tôi đều ghi lại.”

Tôi cười lạnh:

“Đó đều là chứng cứ.”

Trình Hạo ngồi sụp xuống sofa:

“Tuệ Tuệ… sao em có thể… ghi âm lại chứ…”

“Để bảo vệ chính mình.” Tôi nói rành rọt.

“Ai biết các người sau này còn nói ra những câu nào quá đáng hơn?”

Trình Hạo hoàn toàn tuyệt vọng.

Anh ta biết, một khi những đoạn ghi âm đó vang lên tại tòa, danh tiếng của gia đình anh ta sẽ mất sạch.

“Tuệ Tuệ, anh xin em, mình giải quyết riêng được không? Đừng kiện ra tòa...” Trình Hạo cầu xin.

“Giờ mới muốn giải quyết riêng à?” Tôi lắc đầu. “Tôi đã cho các người cơ hội rồi.”

“Vậy… vậy em muốn gì mới chịu rút đơn kiện?” Trình Hạo hỏi.

Tôi ngẫm nghĩ rồi nói:

“Cứ theo bản thỏa thuận ly hôn ban đầu mà làm, không được bớt một đồng.”

“Phân chia tài sản bảy ba?” Trình Hạo hỏi.

“Đúng.” Tôi gật đầu. “Và mẹ anh phải xin lỗi tôi — ngay trước mặt tôi.”

Trình Hạo sững người:

“Xin lỗi? Ý em là…”

“Bà ta phải thừa nhận mình sai,

và cam kết sẽ không can thiệp vào đời sống của chúng ta nữa.” Tôi bình tĩnh nói.

“Dù sao… giờ nói mấy điều đó cũng không còn nhiều ý nghĩa, vì chúng ta sắp ly hôn rồi.”

Trình Hạo vội vã:

“Vậy tại sao em còn bắt bà ấy xin lỗi!?”

“Để xả giận.” Tôi cười lạnh. “Ba năm nay bà đối xử với tôi thế nào, tôi chỉ muốn nghe bà tự mình thừa nhận.”

Trình Hạo không nói được lời nào.

Tôi nhìn anh, trong lòng bỗng dâng lên một chút thương hại.

Anh bị kẹt giữa hai phía, tiến không được, lùi cũng không xong — nhưng tất cả là do anh tự lựa chọn.

“Trình Hạo,” tôi nói, “thực ra anh cũng đáng thương… nhưng người đáng thương cũng có chỗ đáng giận.”

Nói xong, tôi quay về phòng, đóng cửa lại.

Bên ngoài vang lên tiếng Trình Hạo gọi điện — chắc là gọi cho mẹ anh.

Tôi không quan tâm họ tính toán thế nào nữa, bởi vì kết quả đã sớm định sẵn.

Lần này, tôi tuyệt đối sẽ không mềm lòng.

Tối thứ Tư, Trình Hạo dẫn mẹ đến gặp tôi.

Sắc mặt mẹ chồng rất khó coi, rõ ràng là bị con trai ép tới.

“Tuệ Tuệ, mẹ anh… có chuyện muốn nói với em.” Trình Hạo dè dặt.

Tôi ngồi trên ghế sô-pha, nhìn mẹ chồng:

“Nói đi.”

Bà ấp úng mãi, mới miễn cưỡng mở miệng:

“Tôi… tôi trước đây có thể… nói chuyện hơi nặng lời.”

“Nặng lời?” Tôi cười lạnh. “Chỉ vậy thôi?”

Trình Hạo đẩy nhẹ mẹ: “Mẹ, nói nghiêm túc đi.”

Mẹ chồng nghiến răng:

“Được rồi… tôi thừa nhận trước đây đúng là có nói vài câu không đúng, tôi xin lỗi.”

“Câu nào không đúng? Bà nói cụ thể xem nào.” Tôi không buông tha.

Mặt bà đỏ bừng lên:

“Là… là chuyện mua nhà ấy… tôi không nên coi đó là điều đương nhiên.”

“Còn gì nữa không?” Tôi tiếp tục.

“Còn gì nữa?” Bà bắt đầu bực.

“Bà từng nói tôi gả vào nhà bà thì phải nghe lời các người.” Tôi nhắc.

Mẹ chồng im lặng mấy giây, rồi nói lí nhí:

“Câu đó… tôi rút lại.”

“Rút lại?” Tôi lắc đầu. “Bà Trình à, xin lỗi không phải như vậy đâu.”

“Vậy cô muốn tôi thế nào!?” Cuối cùng bà cũng mất bình tĩnh. “Tôi đã xin lỗi rồi, cô còn muốn gì nữa!?”

Tôi điềm tĩnh nhìn bà:

“Tôi muốn bà thừa nhận một chuyện:

Bà chưa bao giờ coi tôi là người nhà, mà chỉ xem tôi là cái máy kiếm tiền.”

“Không có!” Bà phản đối.

“Không có?” Tôi lấy điện thoại ra, mở đoạn ghi âm.

Trong đó, giọng bà vang lên rõ ràng:

“Dù sao thì hai đứa nó cũng không thiếu mấy đồng này, mua cái nhà có là gì…”

Nghe thấy giọng mình trong máy, mặt mẹ chồng tái mét.

“Giờ còn dám nói không có không?” Tôi hỏi.

Bà há miệng, không nói được lời nào.

Trình Hạo ở bên sốt ruột: “Mẹ, mẹ cứ làm theo lời Tuệ Tuệ đi.”

Bà nhìn con trai, rồi lại nhìn tôi, cuối cùng nghiến răng:

“Được… tôi thừa nhận. Tôi đúng là… đã không xem cô là người nhà.

Tôi… tôi chỉ coi cô là… người kiếm tiền.”

Giọng bà càng lúc càng nhỏ.

“Tôi xin lỗi.”

Nghe được câu này, trong lòng tôi như có một tảng đá nặng rơi xuống.

Ba năm dồn nén, bao ấm ức, tủi nhục — cuối cùng cũng được giải tỏa.

“Tốt.” Tôi đứng dậy. “Tôi chấp nhận lời xin lỗi của bà.

Nhưng — chúng ta vẫn sẽ ly hôn.”

Trình Hạo quýnh lên:

“Vì sao!? Mẹ anh đã xin lỗi rồi mà!”

“Xin lỗi không thể thay đổi bản chất của vấn đề.” Tôi nhìn anh.

“Trình Hạo, anh vẫn chưa hiểu — vấn đề không nằm ở bà ấy, mà là ở anh.”

“Ở… anh?” Trình Hạo sững sờ.

“Đúng, là anh.” Tôi gật đầu.

“Một người đàn ông ngay cả vợ mình cũng không bảo vệ nổi, thì không xứng đáng có một cuộc hôn nhân.”

Trình Hạo mặt cắt không còn giọt máu:

“Tuệ Tuệ, anh…”

“Anh không cần nói gì nữa.” Tôi cắt lời.

“Ngày mai là phiên tòa, tất cả cứ để tòa án quyết định.”

Nói xong, tôi trở vào phòng, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Sau phiên tòa ngày mai, bất kể kết quả ra sao, tôi cũng sẽ rời khỏi ngôi nhà này.

Bởi vì ở đây, tôi đã chịu đủ rồi.

Khi đang thu dọn, điện thoại tôi reo.

Là luật sư Trần gọi tới:

“Cô Lâm, cô chuẩn bị cho phiên tòa ngày mai ổn chứ?”

“Ổn rồi. Tất cả chứng cứ tôi đã để trong túi.”

“Tốt. Theo kinh nghiệm của tôi, với hồ sơ thế này, xác suất thắng rất cao.”

“Vâng, tôi biết.”

Cúp máy, tôi nhìn quanh căn phòng — nơi chất đầy quá khứ ba năm hôn nhân.

Lòng tôi chua xót, nhưng tuyệt nhiên không hối hận.

Đời người ngắn lắm. Không đáng để lãng phí cho những người sai.

Ngày mai — cuộc sống mới của tôi sẽ bắt đầu.

Nghĩ đến đó, tôi bỗng thấy… có chút mong chờ.

Người phụ nữ tên Lâm Tuệ — từng độc lập, từng mạnh mẽ — cuối cùng cũng trở lại rồi.

Ngày hôm sau, phiên tòa diễn ra đúng như dự kiến.

Phán quyết hoàn toàn theo đúng phương án tôi đề xuất.

Tài sản được chia theo tỉ lệ 7:3.

Trình Hạo chỉ nhận được chưa đến một trăm vạn.

Còn tôi, mang theo hơn tám trăm vạn tài sản riêng, chính thức trở lại đời độc thân.

Một tháng sau, tôi chuyển đến Thâm Quyến công tác.

Thành phố mới, cuộc đời mới — mọi thứ đều đầy hy vọng.

Sáu tháng sau, tôi nghe tin Trình Kiệt lại đổi bạn gái.

Lần này là một cô nàng thực dụng hơn, điều kiện cao hơn.

Trình Hạo và mẹ vì chuyện đó lại xào xáo chẳng yên.

Tôi thấy tin trong điện thoại, chỉ cười nhạt.

Tất cả những điều ấy… đã không còn liên quan gì đến tôi nữa.

 

[ Hết ]

Chương trước
Loading...