Chúng Ta, Đừng Bao Giờ Gặp Lại

Chương 1



01

Lục Chiêu Dã vội vã chạy theo:

“Chi Chi, em sao vậy? Không khỏe ở đâu?”

Tôi ngẩng đầu, vành mắt đỏ hoe, nhìn anh ta chậm rãi hỏi từng chữ:

“Lục Chiêu Dã, vừa rồi anh gọi là ‘Chi’ trong Chiêu Chi… hay ‘Chi’ của Hứa Chi Chi?”

Sắc mặt anh ta trong nháy mắt trắng bệch.

Giây tiếp theo, anh ta đá bay tủ đầu giường, giọng nói giận dữ xen lẫn mệt mỏi vô tận:

“Thẩm Chi, anh đã nói rồi, người anh yêu là em, người anh không buông xuống được là em, cuối cùng anh chọn cũng là em!”

“Em đã thắng rồi, anh cũng quay về với gia đình rồi, rốt cuộc em còn muốn thế nào nữa?! Em phải làm sao mới chịu buông tha?!”

Anh ta giật áo khoác, mặc vào rồi xông ra khỏi phòng.

Luồng gió lạnh bị anh ta khuấy lên lướt qua da thịt, khiến tôi run bần bật.

Tôi mở cửa sổ, nhìn thấy anh ta lao thẳng ra ngoài, ngồi vào trong xe tối om.

Chiếc xe rất lâu vẫn không khởi động.

Cho đến khi tiếng chuông quen thuộc – nhạc chuông riêng của Hứa Chi Chi – xé toạc bầu không khí tĩnh mịch.

Là cuộc gọi của cô ta.

Tôi chợt nhớ lại, hôm anh ta hứa quay về gia đình, trước mặt tôi đã xóa và chặn Hứa Chi Chi.

Vậy số của cô ta… từ bao giờ lại được lưu vào?

Tôi im lặng mở đoạn ghi hình trong xe.

Trong màn hình, Lục Chiêu Dã nhìn chằm chằm vào cái tên liên tục nhấp nháy trên màn hình, các ngón tay siết chặt vô lăng đến trắng bệch.

Cuối cùng, ngay trước khi cuộc gọi bị ngắt, anh ta nhận máy.

“Alô.”

Đầu dây bên kia không có lời nào.

Chỉ có tiếng khóc nghẹn ngào thấp thoáng của một người phụ nữ, vang vọng giữa khoang xe im lặng.

Rất lâu sau, mới nghe thấy tiếng cô ta, như thể kìm nén không nổi:

“… Em nhớ anh quá…”

Hơi thở của Lục Chiêu Dã lập tức trở nên dồn dập.

Và giây sau đó, chiếc xe lao đi như mũi tên rời cung, biến mất vào đêm đen.

Gió đêm rít qua khe cửa, nhưng chẳng xua nổi lớp băng lạnh đang phủ kín lòng tôi.

Trong bóng kính, gương mặt tôi – đầy nước mắt – phản chiếu rõ rệt.

Xe nhanh chóng dừng lại ở khu chung cư nơi Hứa Chi Chi sống.

Không bao lâu sau, trong xe vang lên tiếng hai người cuồng nhiệt hôn nhau, tiếng thở dốc vội vã.

Hết lần này đến lần khác.

Vội vàng, điên cuồng.

Tôi đứng bên cửa sổ, nghe suốt một đêm người đàn ông mình yêu… động tình trên cơ thể người khác.

Đến khi trời sáng, tôi mới kéo thân thể tê dại vì gió lạnh, lấy bản thỏa thuận ly hôn giấu trong đáy két sắt ra.

Đó là thứ tôi bắt anh ta ký ngày anh ta “quay về gia đình”.

Nếu tái ngoại tình — anh ta sẽ trắng tay rời khỏi nhà.

Nhưng bất kỳ hình phạt nào… cũng chẳng thể giữ được một trái tim đã thay đổi.

Tôi ký tên mình lên đó, từng nét từng nét thật rõ ràng, rồi mang theo văn kiện đến văn phòng luật sư.

Luật sư xem kỹ lưỡng rồi nói với tôi:

“Cô Thẩm, sau 30 ngày chờ ly hôn, cô có thể nhận giấy chứng nhận.”

Chân tôi như không còn chút sức lực, bước lảo đảo trở về nhà.

Lục Chiêu Dã đã chờ rất lâu.

Thấy tôi về, anh ta thở phào, trong giọng còn xen chút sợ hãi và trách móc:

“Em đi đâu vậy? Sao không nghe điện thoại?”

Tôi kéo môi cười nhạt:

“Sao? Sợ tôi lại đi nhảy biển à?”

Sắc mặt anh ta lập tức tối sầm, sự khó chịu trong mắt bộc lộ rõ ràng:

“Thẩm Chi, đừng lấy cái ch//ết ra đe dọa anh nữa! Ngoài việc dùng nó hành hạ anh, em còn biết làm gì khác không?!”

Tôi khựng lại, sững sờ nhìn anh ta.

Khi đó, tận mắt thấy anh ngoại tình, tôi không chịu nổi.

Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng ấy, tôi lại nôn thốc nôn tháo.

Chỉ trong bảy ngày, tôi sụt hơn chục ký.

Tôi dùng lời lẽ độc ác nhất để chửi rủa anh ta, tát anh ta hàng chục cái, đánh gãy ba xương sườn của anh.

Anh quỳ trước mặt tôi, hết lần này đến lần khác xin lỗi, cầu xin tôi tha thứ.

Nhưng tôi… vẫn không thể tha cho chính mình.

Sau mười mấy ngày mất ngủ triền miên, tinh thần tôi sụp đổ, rồi bất ngờ ngã xuống biển.

Nằm trong ICU suốt năm ngày mới được kéo lại một mạng.

Cũng kể từ đó, anh ta gần như không rời khỏi tôi nửa bước — để mặc tôi đánh, mặc tôi mắng, lúc nào cũng dè dặt, cẩn trọng.

Thì ra, trong mắt anh ta… tất cả chỉ là thủ đoạn tranh sủng của tôi sao?

Lục Chiêu Dã nhìn gương mặt tái nhợt của tôi, vẻ mặt khẽ thay đổi.

Anh ta giả vờ như chưa có chuyện gì, quay người lấy hộp đồ ăn trên bàn trà:

“Pudding dâu em thích nhất, anh cố tình đi mua cho em đấy. Nếm thử xem?”

Tôi nhìn hộp pudding đó, trong lòng chỉ dâng lên vị đắng nghẹn lại.

Bởi tôi đã nghe rất rõ trong đoạn ghi hình xe — sau khi anh ta và Hứa Chi Chi “xong chuyện”, Hứa Chi Chi nép vào ngực anh ta làm nũng, nói cô ta đói rồi.

Lục Chiêu Dã lập tức lái xe đi mua bánh chocolate cho cô ta.

Còn pudding dâu này… chỉ là quà tặng kèm khi mua bánh.

Thấy tôi mãi không nhận, trên gương mặt anh ta thoáng lộ vẻ nhẫn nhịn pha chút khó chịu:

“Sao vậy?”

Tôi khẽ lắc đầu, giọng mệt đến hờ hững:

“Tôi không còn thích vị này nữa.”

Mười năm như một, thật ra tôi đã ngán từ lâu rồi—chỉ là trước đây không nỡ phụ tấm lòng của anh ta.

Tôi xoay người định lên lầu thì cổ tay bị anh ta giữ lại.

Giọng anh ta sốt ruột đến cực điểm:

“Thẩm Chi, rốt cuộc em còn muốn bướng đến bao giờ? Em—”

Còn chưa kịp nói hết câu, trước mắt tôi đã tối sầm.

Tôi mất ý thức ngay tại chỗ.

 

02

Khi tỉnh lại, tôi đã nằm trên giường.

Dưới lầu, vọng lên tiếng nói chuyện mơ hồ.

Tôi chậm rãi ngồi dậy, từng bước đi xuống.

Cách một cánh cửa, hai người đứng ngoài hiên hoàn toàn không biết tôi đang ở bên trong.

Giọng Lục Chiêu Dã đầy kinh ngạc:

“Sao em lại đến đây?”

Hứa Chi Chi mặc chiếc váy trắng, ngẩng đầu nhìn anh ta bằng ánh mắt đáng thương, giọng nghẹn lại:

“Anh không nghe máy cũng không trả lời tin nhắn của em.”

“Có phải anh lại hối hận rồi không? Lại không cần em nữa phải không?”

“A Dã… em nhớ anh… đừng mặc kệ em mà…”

Lục Chiêu Dã chau mày:

“Em đi đi. Chi Chi còn đang bệnh, anh không muốn làm cô ấy khó chịu. Có gì chúng ta nói chuyện qua điện thoa—”

Còn chưa nói hết câu, Hứa Chi Chi đã kiễng chân nhào vào lòng anh ta, mạnh mẽ chặn lấy môi anh ta.

Lục Chiêu Dã theo phản xạ muốn đẩy cô ta ra.

Nhưng đôi tay của cô ta đã quấn chặt sau gáy anh ta.

Động tác đẩy ra của anh ta dần chậm lại.

Rồi từ từ… biến từ bị động thành chủ động.

Rất lâu sau, hai người mới rời nhau trong hơi thở gấp gáp.

Hứa Chi Chi nhìn anh ta, ánh mắt nóng bỏng:

“Lục Chiêu Dã, đừng giãy giụa nữa. Rõ ràng anh cũng không nỡ rời xa em.”

“Anh không còn yêu cô ta nữa. Bên cô ta chỉ là trách nhiệm. Người đau khổ là cả ba chúng ta.”

Giọng Lục Chiêu Dã nghẹn lại, xen lẫn nỗi dằn vặt:

“Anh… không thể…”

Đúng lúc ấy, tôi đứng sau cửa, mạnh mẽ kéo cửa bật tung.

Hứa Chi Chi và Lục Chiêu Dã đồng loạt giật mình nhìn sang.

Lục Chiêu Dã hoảng loạn:

“Chi Chi—”

Tôi không thèm để ý đến anh ta, lao thẳng ra, túm một nắm tóc Hứa Chi Chi, ép cô ta ngẩng đầu lên.

Không chút do dự, tôi tát xuống mặt cô ta thật mạnh.

“Đồ tiện nhân! Còn dám tự vác mặt đến đây sao?!”

Tôi đánh đến mức phát cuồng, liên tiếp hơn chục cái tát.

Trong hành lang chỉ còn tiếng bồm bộp giòn tan và tiếng khóc thét của Hứa Chi Chi.

“ĐỦ RỒI!”

Tiếng quát giận dữ của Lục Chiêu Dã vang lên ngay bên cạnh.

Một lực mạnh bất ngờ hất tôi ngược lại.

Đầu tôi đập mạnh vào bức tường lạnh toát.

Thái dương ướt sũng, dòng máu nóng hổi chảy xuống từng chút một.

Trong tầm mắt đỏ rực, tôi thấy Lục Chiêu Dã lao đến ôm lấy Hứa Chi Chi, cực kỳ cẩn thận, rồi bế cô ta chạy ra ngoài.

“Đừng sợ, Chi Chi. Anh đưa em đi bệnh viện.”

Tôi nhìn họ khuất dần, trong đầu chợt hiện về ký ức năm 18 tuổi, trận tuyết đầu mùa.

Lục Chiêu Dã đứng giữa trời tuyết trắng xóa, viết lên mặt đất mấy chữ:

“Lục Chiêu Dã yêu Thẩm Chi.”

Tôi cười hỏi:

“Yêu bao lâu?”

Khi đó anh rực rỡ như nắng, dùng hai tay làm loa, hét lớn:

“Lục Chiêu Dã yêu Thẩm Chi cả đời! Mãi mãi!”

Tựa vào bức tường lạnh, tôi từ từ trượt xuống, nước mắt hòa cùng máu rơi xuống nền đất.

Tôi bật cười, thì thầm:

“Lục Chiêu Dã… đồ lừa đảo…”

Chương tiếp
Loading...