Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Chồng Tôi Là Thanh Mai Hắc Hóa
Chương 2
5.
Có lẽ vì bị làm phiền quá mức, trên đường tan học về nhà hôm đó,
Cố Dã lạnh mặt bước đi bên cạnh tôi.
“Nghe nói dạo này em kiếm được khối tiền nhờ viết thư tình gửi anh?”
Tôi giả vờ ngơ ngác: “Làm gì có?”
“Đưa ra đây.”
“...Thật sự không có mà!”
“Lão tử đếm ba phát. Ba! Hai! Một!”
Tưởng anh đòi tiền, nên trước khi anh kịp nói “một” xong, tôi run rẩy dúi chỗ tiền kiếm được vào tay anh.
Anh cười giận:
“Má! Nhiều vậy luôn?”
“Tô Đường, em định bán anh kiếm tiền làm giàu đấy à?”
Tôi cúi đầu tỏ vẻ hối lỗi: “Tiền mồ hôi nước mắt cả đấy. Làm ăn buôn bán đâu có dễ.”
Anh im lặng nhìn tôi, không nói tiếng nào—
Tôi bắt đầu thấy lo, dấu hiệu chuẩn bị nổi trận lôi đình.
“Hay là sau này em sáu, anh bốn?”
Cố Dã vẫn nhìn tôi, ánh mắt tối đến mức tôi chẳng thể hiểu nổi.
“Được rồi, được rồi! Năm năm chia đều, thế được chưa?”
Anh vẫn im lặng.
“Bốn sáu! Em bốn anh sáu! Thấp hơn nữa em lỗ vốn mất!”
Tôi thấp giọng không thể thấp hơn được nữa.
Cuối cùng, Cố Dã cũng cầm lấy đống tiền, nhét vào cặp sách.
Tôi đau lòng như thể tim bị ai lấy dao cứa.
Nhưng chưa hết, anh lôi luôn cặp tôi ra lục lọi, lấy luôn đống thư tình tôi chưa kịp giao cho các bạn gái khác.
Tôi tức đến mức muốn đánh anh, mà ngặt nỗi không cao bằng.
Cố Dã cúi đầu sát mặt tôi, nhếch môi cười khinh khỉnh:
“Trẻ con mới chọn một trong hai, người lớn… phải lấy hết!”
6.
Ngày công bố điểm thi đại học, tiếng mẹ tôi chặt xương trong bếp nghe to hơn bình thường.
“Cố Dã, nhớ kỹ nhé, nếu mẹ tớ lỡ có giết tớ, cậu phải cứu tớ đó!”
“Ừ ừ! Yên tâm, Thanh Minh mỗi năm tớ sẽ đốt nén hương đầu cho cậu!”
Tôi run rẩy gõ số báo danh tra điểm, đến khi kết quả hiện ra, người kích động hơn cả lại là Cố Dã.
Đôi mắt vốn luôn lạnh lùng xa cách của anh lúc này cong thành hình trăng khuyết, lấp lánh như có ánh sáng dịu dàng chảy tràn bên trong.
Tôi nhìn đến tim đập loạn, vội vàng né tránh ánh nhìn đó.
“Tô Đường, mình đăng ký cùng một trường nhé!”
Giọng Cố Dã nhẹ nhàng mà kiên định, như đang chia sẻ một bí mật quý giá.
Khoảnh khắc ấy, chúng tôi đứng rất gần nhau, gần đến mức tôi có thể ngửi thấy mùi nước xả vải phảng phất trên áo anh.
Bàn tay ấm áp của anh đặt lên đỉnh đầu tôi, những ngón tay vô thức vuốt nhẹ tóc tôi, như một sự an ủi thân mật và dịu dàng.
Nắng chiều xuyên qua khung cửa kính, rọi lên làn tơ mỏng trên má anh, từng hạt mồ hôi nhỏ li ti cũng lấp lánh ánh sáng,
cả căn phòng ngập trong sự ấm áp lười biếng của một buổi chiều mùa hè.
“Cố Dã.”
Tôi khẽ gọi tên anh, hơi thở phả lên mặt anh.
Tai anh lập tức ửng đỏ, lan xuống tận cổ.
Anh mím môi, yết hầu khẽ chuyển động như đang cố đè nén cảm xúc đang dâng trào.
“Sao vậy?”
“Tại sao lại muốn tôi đăng ký cùng trường với cậu?”
Tôi nhẹ giọng hỏi, hơi run, tay cũng siết chặt vạt áo mà không hay biết.
Cổ họng khô khốc, tim đập thình thịch như muốn phá lồng ngực mà lao ra...
Trong đầu tôi trống rỗng, chỉ còn lại ánh mắt nóng rực của anh.
“Tôi sợ… sợ cậu đi sai đường! Phải thay dì trông chừng cậu!”
Giọng Cố Dã dồn dập mà vụng về, từng chữ như được vắt ra từ kẽ răng, mang theo một sự cứng đầu cố tỏ ra bình tĩnh.
Thì ra là vậy… tôi còn tưởng là…
Hy vọng mơ hồ trong lòng vỡ tan như bong bóng, để lại dư âm trống rỗng. Tôi miễn cưỡng nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Tôi và Cố Dã cùng đăng ký vào một trường đại học.
Nhưng không ngờ nguyện vọng của tôi bị rớt, cuối cùng lại đỗ vào một trường khác trong Thượng Hải—chỉ cách trường anh một con đường.
Lên đại học rồi, anh vẫn thường xuyên qua bên tôi chơi, giống hệt hồi còn học cấp ba.
Quả nhiên, đường cao một thước, ma cao một trượng.
7.
Tuổi trẻ từng bị học hành đè nén, đến khi lên đại học mới bắt đầu bung xõa.
Bạn cùng phòng rủ tôi tham gia đủ kiểu tiệc giao lưu, nhưng lần nào cũng bị Cố Dã bắt tại trận.
“Cố Dã, cậu là đặc vụ à?”
“Hay là gắn GPS lên người tôi rồi?”
Lần nữa bị anh kéo khỏi một buổi tiệc, tôi cuối cùng cũng bùng nổ:
“Lên đại học có bạn trai là chuyện rất bình thường, anh đừng làm quá được không!”
Anh chỉ lạnh lùng cười khẩy:
“Tô Đường, tôi bảo cậu cẩn thận đàn ông, mà cậu thì trong đầu chỉ toàn là đàn ông!”
“...”
Giọng anh lần này lộ rõ sự giận dữ—một vẻ mặt tôi chưa từng thấy.
Dường như để che giấu cơn xúc động vừa rồi, anh khẽ ho vài tiếng.
“Tôi đã hứa với dì là sẽ trông chừng cậu.”
“Cậu khó khăn lắm mới đỗ đại học, không nên phí thời gian vào mấy chuyện yêu đương nhảm nhí này.”
“…Được thôi!”
Tôi giận đến mức toàn thân run rẩy, trừng mắt hét vào mặt anh:
“Cố Dã, cậu giỏi lắm!”
“Có bản lĩnh thì cậu cũng đừng yêu đương! Bằng không, tôi thấy một đứa phá một đứa!”
Mùa đông ở Thượng Hải lạnh ẩm và tê tái.
Gió đêm như dao lướt qua má, khiến môi tôi tím ngắt, chỉ còn làn hơi trắng lượn lờ bay lên.
Cố Dã tháo khăn choàng trên cổ mình, vòng qua đầu tôi. Ánh mắt anh sâu xa và khó đoán.
Bỗng anh cau mày, chậm rãi cúi xuống—gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở nóng rực từ anh.
Tôi đứng chôn chân, tim như rơi mất một nhịp, đầu óc trống rỗng.
Rồi tôi cảm nhận được môi mình bị thứ gì đó lạnh lạnh và ẩm ướt chạm vào—là nụ hôn bất ngờ của anh.
Một lúc sau, anh mới đứng thẳng dậy, động tác hơi lưỡng lự:
“Tô Đường, tôi…”
Chưa kịp nói hết, tôi đã kinh ngạc ngắt lời:
“Cố Dã, cậu bị trúng tà rồi à?”
Tôi nhìn anh không thể tin nổi, mắt trợn to, lòng ngổn ngang đầy bối rối và hoang mang.
“Thỏ còn không ăn cỏ gần hang đấy nhé!”
Chóp mũi anh đã đỏ ửng vì lạnh, hơi thở gấp gáp, giọng khàn khàn như đang đè nén điều gì đó, cố gắng mãi mới nặn ra được ba chữ:
“Cậu ồn quá!”
“Đồ ngu!”
Tôi tức đến nỗi buông lời rồi ôm lấy trái tim đang đập loạn, chạy trối chết.
Ký túc xá tắt đèn.
Tôi nằm trên giường trằn trọc không yên.
Vừa chợp mắt, bỗng cảm thấy có luồng hơi nóng bao trùm quanh người, như bị lò sưởi vô hình vây lấy, khiến tôi giật bắn tỉnh dậy.
Chăn trước mặt phồng lên, nhúc nhích như thể có sinh vật sống bên trong.
Tôi run rẩy đưa tay mở nhẹ một góc chăn, mượn ánh sáng nhạt ngoài cửa sổ—là bóng dáng một người đàn ông đang cuộn tròn.
Anh ngẩng đầu lên—gương mặt quen thuộc dần hiện rõ dưới bóng tối.
Là Cố Dã.
Chỉ là ánh mắt anh có chút tinh quái.
“Má ơi! Hù chết tôi rồi!”
Tôi hét nhỏ, giọng run vì sợ.
“Sao cậu vào được đây? Đây là ký túc xá nữ, cửa khóa kỹ lắm mà?”
Tôi hạ thấp giọng tra hỏi, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh.
“Suỵt.”
Anh phớt lờ sự hốt hoảng của tôi, nhích lên phía trên, động tác nhẹ nhàng như mèo, cho đến khi môi anh gần sát tai tôi, thở nhẹ một luồng khí ấm áp.
“Tô Đường.”
Anh gọi tên tôi, giọng có chút cảnh cáo.
“Cậu ồn quá.”
Giọng Cố Dã trầm thấp, lười biếng như thể chuyện anh lẻn vào đây là điều hoàn toàn bình thường.
Ngay sau đó, từng chuỗi nụ hôn rơi xuống dày đặc.
8.
Tỉnh dậy, trước mặt là ba khuôn mặt tím tái.
“Má ơi!”
Tôi sợ quá bật dậy ngồi thẳng.
“Tô Đường, cậu bị sao vậy?”
“Cậu rên rỉ cả đêm đấy.”
“Mơ thấy ai mà tình cảm dữ vậy?”
Ba đứa bạn cùng phòng nhìn tôi bằng ánh mắt vừa soi mói vừa trách móc.
Tôi đỏ mặt chôn đầu vào chăn.
Hóa ra chỉ là… một giấc mơ xuân.
Tôi chắc là mình điên rồi. Sao có thể mơ thấy Cố Dã chứ?
Mà còn mơ những chuyện... cấm trẻ em!
Ba mươi như sói, bốn mươi như hổ, năm mươi hút đất—
Tôi mới hai mươi tuổi đã thế này, chẳng lẽ là... đói khát thật sao?
Từ sau nụ hôn kỳ quặc đó, tôi không gặp lại Cố Dã nữa.
Vài ngày sau, không nhịn nổi nữa, tôi nhắn tin cho anh.
Tôi: “?”
Cố Dã: “???”
Tôi: “Không có gì muốn nói với tôi à?”
Cố Dã: “n ss!w!”
Tôi: “...”
Học bá vẫn là học bá, nhắn cái gì mà tôi đọc chẳng hiểu nổi.
Lại thêm một tuần nữa trôi qua.
Tôi cùng lớp trưởng đại ca tham gia buổi học mở ở trường Cố Dã, lại bất ngờ nhìn thấy anh đang ngồi ăn cơm với một cô gái, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.
Trong lòng tôi dâng lên một cơn chua xót, uất ức muốn trào ra.
“Cố Dã!”
Anh quay đầu nhìn tôi, trong mắt là cảm xúc khó đoán.
Chẳng lẽ… anh thấy tôi làm phiền?
Hố đen nơi đáy lòng tôi như bị khuếch đại vô hạn.
Tôi kéo lớp trưởng đang ngơ ngác đi tới cạnh bàn họ.
“Trùng hợp ghê! Cậu cũng ăn ở đây à?”
“Tôi và bạn trai nghe nói đồ ăn trường các cậu ngon nên qua thử.”
Vừa dứt lời, ba ánh mắt đồng loạt quay lại nhìn tôi.
Vai Cố Dã khẽ run lên, lồng ngực phát ra vài tiếng “khụ khụ khụ”.
“Tôi hỏi thật, cậu bị bệnh à?” – tôi không nhịn được hỏi.
Anh đứng dậy, cầm hộp cơm, liếc nhìn lớp trưởng, lạnh lùng đáp:
“Không cần cậu lo!”
“Không cần thì thôi, tưởng tôi thèm lo cho cậu chắc!”
Bóng lưng Cố Dã khựng lại trong giây lát.
Cô gái vừa ngồi ăn cùng anh cũng đứng dậy theo, khuôn mặt tươi cười thân thiện:
“Chào em, cô là giáo viên chủ nhiệm lớp Cố Dã.”
“...”
“Chào… cô ạ.”
Giờ có nói gì cũng không cứu vãn nổi nữa rồi.
Trên đường về trường, lớp trưởng gọi tôi lại, mặt mũi nghiêm túc:
“Tô Đường, anh có chuyện muốn nói với em!”
“Gì vậy?”
Tôi vẫn còn đắm chìm trong ánh mắt thất vọng vừa rồi của Cố Dã.
“Anh không biết em có cảm tình với anh. Nếu trước giờ anh có hành động nào khiến em hiểu lầm thì anh xin lỗi!”
Tôi sững người: “Xin lỗi cái gì cơ?”
“Anh có một người bạn thanh mai trúc mã ở quê. Bọn anh tình cảm rất tốt, đời này chỉ cưới cô ấy.”
Lớp trưởng nhìn tôi đầy chân thành, như thể đang khuyên tôi nên biết buông bỏ:
“Dù trên đời này người ưu tú như anh không nhiều, nhưng em cũng không cần phải treo cổ trên một cái cây.”
“Thỉnh thoảng hạ tiêu chuẩn một chút, em sẽ phát hiện thế giới ngoài kia vẫn tươi đẹp lắm!”
“Tôi…” – tôi vừa định lên tiếng giải thích.
“Không cần nói nữa.”
“Anh và cô ấy yêu nhau như núi không lở, đất trời hợp mới dám chia lìa.”
“Anh…” – tôi vẫn muốn giải thích.
“Anh sẽ không thích em đâu! Em từ bỏ đi!”
“Tô Đường, chúc em hạnh phúc!”
“...”
Gió đông hôm nay, thổi loạn đến đau lòng.