Cảm Ơn Anh Đã Dạy Tôi Buông Tay

Chương 1



01

“Thiếu tướng, ngài để lại toàn bộ công huân và trợ cấp cho cô Tô Cẩn Nguyệt, vậy còn phu nhân thì sao?”

Giọng Hạ Dịch Xuyên lạnh nhạt vang lên:

“Vợ tôi còn có con trai của chúng tôi chăm sóc.”

“Còn Cẩn Nguyệt mất chồng rồi, cô ấy một mình, tôi phải để lại cho cô ấy chút đảm bảo.”

Người bạn lại hỏi:

“Nếu phu nhân biết, cô ấy giận thì sao?”

Hạ Dịch Xuyên dứt khoát đáp:

“Vợ tôi tính tình hiền hòa, tám năm nay cô ấy chưa bao giờ to tiếng với tôi. Cô ấy sẽ không giận đâu.”

Anh nói đúng — tôi quả thật là người dịu dàng, trầm tĩnh.

Vì thế tôi không hò hét, không khóc lóc,

chỉ lặng lẽ ném phần cơm vừa dọn vào thùng rác rồi quay người bỏ đi.

Có điều Hạ Dịch Xuyên quên mất —

người càng im lặng, khi rời đi lại càng tuyệt tình.

Về đến nhà, tôi đi đến tủ đầu giường,

từ ngăn kéo dưới cùng lấy ra một cuốn sổ nhỏ.

Mở ra, bên trong là năm dòng chữ —

năm điều ước tôi chưa từng hoàn thành trước khi kết hôn.

Tôi thầm nghĩ:

Khi hoàn thành năm điều này, tôi sẽ biến mất khỏi thế giới của Hạ Dịch Xuyên.

Vài ngày sau, tôi không còn đưa con đến trường,

không nấu nướng tươm tất mỗi ngày nữa.

Tất cả việc nhà, tôi giao lại cho người giúp việc.

Tôi bắt đầu về khuya,

mỗi lần trở về đều mang theo mùi khói thu//ốc và bụi đường bên ngoài.

Đến khi tôi từ chối tham gia hoạt động cha mẹ – con cái ở trường của con,

Hạ Dịch Xuyên mới nhận ra có điều gì đó không ổn.

“Ninh An, dạo này em sao thế?”

Nghe anh hỏi, tôi ngẩng đầu nhìn,

trong lòng lại dấy lên một câu hỏi chôn sâu tám năm.

“Nếu khi ấy, người anh cưới không phải là em mà là Tô Cẩn Nguyệt,

liệu anh có bắt cô ấy ở nhà làm nội trợ, chăm anh và con không?”

Trước đây, Hạ Dịch Xuyên và Tô Cẩn Nguyệt từng yêu nhau,

nhưng vì mẹ anh chê cô không môn đăng hộ đối, nhất quyết không cho cưới.

Cuối cùng hai người chia tay trong nuối tiếc.

Khi mới cưới, tôi từng nhắc đến cô ta.

Hạ Dịch Xuyên lập tức nổi giận,

lạnh nhạt với tôi suốt một tháng.

Từ đó, tôi không bao giờ dám nhắc lại ba chữ “Tô Cẩn Nguyệt” nữa.

Nhưng hôm nay, tôi chẳng còn muốn giữ gìn.

Tôi chỉ muốn nghe câu trả lời của anh.

Thế nhưng rất lâu sau, anh chỉ khẽ nói:

“Sau này em muốn làm gì thì cứ làm.”

Nói xong, anh quay lưng bỏ đi.

Còn tôi, trằn trọc suốt đêm không ngủ.

Sáng hôm sau, tôi nằm trên giường đến tận trưa mới dậy,

rồi bắt taxi đến tiệm làm tóc.

Trước kia, vì thân phận là vợ quân nhân,

tôi chỉ được phép trang điểm nhẹ,

và để kiểu tóc ngắn gọn ngang tai.

Nhưng hôm nay, tôi nói với thợ làm tóc:

“Làm ơn nối tóc cho tôi, và nhuộm bạch kim.”

Từng lọn tóc ngắn được nối dài,

mượt đến tận eo.

Trong khoảnh khắc đó, tôi như thấy hạt mầm bị chôn vùi suốt tám năm trong lòng,

đang trỗi dậy, nảy lộc.

Hai tiếng sau,

nhìn hình ảnh mình trong gương, mắt tôi đỏ hoe.

Tám năm rồi, tôi mới lại nhìn thấy bản thân thật sự.

Tính tiền xong, tôi ghé qua cửa hàng quần áo.

Trước kia, tủ đồ của tôi chỉ có những bộ sườn xám giản dị hoặc sơ mi trắng dành cho vợ quân nhân.

Nhưng thật ra, tôi thích màu sắc rực rỡ, thích những thiết kế táo bạo.

Tôi chọn một chiếc váy đỏ rực hở lưng,

và mua thêm đôi giày cao gót.

Khi nhìn mình trong gương,

tôi ngẩn người thật lâu.

Rời khỏi cửa hàng,

tôi định quay về thì từ xa đã thấy Hạ Dịch Xuyên và Tô Cẩn Nguyệt dắt con trai đi tới.

Tôi theo phản xạ định quay người trốn,

nhưng chưa kịp, ba người họ đã lướt qua ngay cạnh tôi.

Giọng con trai vang lên trong trẻo:

“Dì ơi, hôm nay con ngoan lắm, lát nữa con có thể ăn thêm một cây kem không?”

Giây phút ấy, tôi mới chợt nhận ra —

Hạ Dịch Xuyên hoàn toàn không nhận ra tôi.

Tôi cười nhạt, bước đi thật nhanh.

Đêm đó, tôi lang thang đến hai giờ sáng mới về.

Khi về nhà, Hạ Dịch Xuyên và con trai đều không có ở đó.

Người lính gác thấy tôi ăn mặc khác hẳn mọi khi,

ngạc nhiên một chút rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh:

“Phu nhân, thiếu tướng đã đưa cậu chủ về khu đại viện rồi.

Ngài ấy bảo tôi nhắn lại, mấy ngày tới ngài sẽ không về nhà.”

“Tôi biết rồi.”

Tôi lạnh lùng ngắt lời anh ta.

Tôi hiểu ý của Hạ Dịch Xuyên.

Trước đây, chỉ cần tôi làm sai điều gì,

anh luôn mang con về đại viện,

rồi dùng sự im lặng lạnh lẽo để trừng phạt tôi —

đợi tôi tự mình tìm đến, xin lỗi, cầu hòa.

Nhưng lần này, tôi sẽ không đến đại viện.

Cũng sẽ không đi xin lỗi.

Suốt một tuần tiếp theo,

tôi rong ruổi trên đường vành núi vào mỗi đêm, lái mô-tô xuyên màn đêm thênh thang.

Ban ngày, tôi cùng bạn thân đi dạo phố, mua sắm,

và bắt đầu cầm máy ảnh trở lại – ghi lại thế giới muôn màu trong mắt mình.

Chớp mắt một tuần trôi qua,

ba điều đầu tiên trong cuốn sổ ước nguyện đã lần lượt được đánh dấu hoàn thành.

Trong suốt một tuần đó, Hạ Dịch Xuyên và con trai không hề về nhà, cũng chẳng nhắn cho tôi lấy một tin.

Cuộc sống không có tôi – bọn họ rõ ràng rất vui vẻ.

Mỗi tối, tôi đều thấy ảnh và video con trai đăng trong nhóm gia đình:

“Hôm nay ba dẫn con đi bắn súng ở thao trường, vui ơi là vui luôn!”

“Ba nói, món ngon phải chia cho người mình yêu nhất, nên con mang sữa chua phô mai ngon ngon về cho bà nội!”

Trên dòng thời gian, con trai lại đăng một tấm ảnh bóng ba người – hai lớn một nhỏ.

Bên dưới là bình luận của người thân:

“Bé Niên đi chơi với ba mẹ à? Cả nhà ba người hạnh phúc ghê!”

Hạ Niên trả lời: “Không phải đi với mẹ đâu ạ.”

Tôi nhìn cậu bé liên tục đăng ảnh,

chỉ lặng lẽ huỷ gắn sao bạn thân, huỷ ghim trò chuyện, huỷ luôn thông báo đặc biệt.

Tôi xoá sạch mọi quan tâm.

Thế mà đúng lúc ấy, Hạ Dịch Xuyên lại chủ động nhắn tin cho tôi.

Tám năm kết hôn, mỗi lần chiến tranh lạnh anh đều im lặng.

Lần đầu tiên, là anh chủ động liên lạc trước.

【Ngày mai về đại viện, phiền em mang theo con robot Gundam mà Niên Niên thích nhất.】

Giọng điệu vẫn khách sáo, xa cách, như thể tôi chỉ là người giúp việc trong nhà.

Tôi không trả lời.

Tắt điện thoại, ngủ một giấc đến sáng.

 

02

Sáng hôm sau, tài xế đưa tôi đến đại viện quân khu.

Mẹ chồng – bà Thẩm – là người rất truyền thống,

thỉnh thoảng lại mời họ hàng, bạn bè đến nhà tụ họp dùng bữa.

Là con dâu trưởng của nhà họ Hạ,

tôi bắt buộc phải có mặt để tiếp đón họ hàng, khách khứa.

Tám năm hôn nhân, chưa lần nào tôi vắng mặt.

Khi tôi đẩy cửa bước vào,

căn phòng khách vốn đang náo nhiệt bỗng im bặt.

Ánh mắt Hạ Dịch Xuyên khi nhìn thấy tôi cũng lướt qua một tia kinh ngạc.

Hôm nay tôi trang điểm kỹ càng,

bỏ lại những chiếc sườn xám nền nã ngày trước,

mặc một chiếc váy hai dây rực rỡ nổi bật.

“Hạ Ninh An, sao em ăn mặc thế này đến đây?” – anh hỏi.

Mọi người dần hoàn hồn, cũng không khỏi sửng sốt:

“Ninh An, sao con lại nhuộm tóc màu này? Còn trang điểm nữa?”

Mẹ chồng đang nhâm nhi trà ở một bên nghe thấy, lúc này mới quay đầu nhìn tôi,

trong ánh mắt toàn là không thể tin nổi.

Bà bước đến trước mặt tôi, lạnh giọng nói trước bao người:

“Cái bộ dạng này là sao? Đi thay đồ rồi quay lại đây!”

Nhưng tôi – người con dâu vốn luôn nhu mì, biết điều –

lần đầu tiên không làm theo lời bà.

Từng chữ từng chữ, tôi bình tĩnh đáp:

“Mẹ, ăn mặc là quyền tự do của con. Con không muốn thay.”

Bà Thẩm khựng lại,

hiển nhiên không ngờ tôi sẽ cãi lời.

Mọi người xung quanh cũng không giấu nổi sự bất ngờ.

Hạ Dịch Xuyên cuối cùng cũng lên tiếng:

“Ninh An, xin lỗi mẹ đi.”

Con trai tôi cũng chạy tới, mặt cau có:

“Mẹ ơi, con không thích mẹ bây giờ.”

Tôi nhìn hai cha con họ, một lớn một nhỏ,

chỉ thấy vô cùng châm chọc.

Trước mặt bao người, tôi đáp lời Hạ Dịch Xuyên:

“Tôi không sai, nên sẽ không xin lỗi.”

Sau đó, tôi cúi xuống nhìn con trai:

“Con không thích mẹ cũng không sao,

nhưng mẹ lại rất thích chính mình của hiện tại.”

Nói xong, tôi không thèm để tâm đến những ánh mắt khác thường quanh mình,

quay lưng rời đi.

Vừa bước ra khỏi cổng nhà họ Hạ,

tôi liền lấy từ túi xách ra cuốn sổ nhỏ.

Trang thứ tư viết rằng:

[Tìm một người thật lòng yêu mình.]

 

03

Ngồi trong xe trên đường về nhà,

tôi nhìn chằm chằm vào số điện thoại cuối cùng trong danh bạ rất lâu.

Cuối cùng cũng lấy hết can đảm gọi đi.

Chuông vang lên thật lâu mới có người bắt máy,

một giọng nam trầm ấm quen thuộc vang lên:

“Ninh An?”

“Thẩm Hoài Nam, em hỏi anh một chuyện –

bây giờ anh đã có bạn gái chưa? Đã kết hôn chưa?”

Bên kia đầu dây im lặng một lúc lâu,

cuối cùng chỉ trả lời hai chữ: “Chưa từng.”

Tim tôi bất giác thắt lại.

“Vậy… anh có ngại không nếu chúng ta quay lại?

Thử yêu lại lần nữa?”

Thẩm Hoài Nam khẽ thở dài:

“Ninh An, phá hoại hôn nhân quân nhân là phạm pháp.”

Ngoài cửa xe, không biết từ bao giờ trời bắt đầu mưa.

Tôi nhìn những hạt mưa lăn dài trên cửa kính, khẽ cười.

“Yên tâm, em sẽ không để anh ngồi tù đâu.

Dù sao thì chồng và con em cũng đã có người họ thích.

Rời khỏi họ, ngược lại em càng cảm thấy nhẹ lòng hơn.”

Thẩm Hoài Nam đáp không chút do dự:

“Anh đang ở Los Angeles, còn chút việc phải xử lý.

Ba ngày nữa, anh sẽ quay về đón em đi.”

Tôi cúp máy, lấy tay che mắt,

nhưng nước mắt vẫn tuôn ra.

Thẩm Hoài Nam là mối tình đầu của tôi.

Ngày trước, chúng tôi vốn đã định sẽ kết hôn.

Thế nhưng cha tôi vì ham quyền thế nhà họ Hạ,

đã lén bỏ thuốc vào rượu của tôi rồi đưa tôi lên giường Hạ Dịch Xuyên.

Tôi từng nghĩ mình và Thẩm Hoài Nam cả đời sẽ không còn cơ hội.

Nhưng may mắn thay… tôi đã dám bước ra một bước.

Chẳng bao lâu sau, Hạ Dịch Xuyên cũng trở về.

Anh đi thẳng vào vấn đề:

“Chúng ta nói chuyện đi.”

“Anh biết bao năm nay, em vì cái nhà này, vì anh và Niên Niên mà vất vả rất nhiều.

Tất cả những gì em làm, anh đều ghi nhận.”

“Dù hôn nhân của chúng ta bắt đầu không mấy đẹp đẽ,

nhưng anh vẫn hy vọng có thể cùng em đi hết quãng đời còn lại.

Người anh muốn ở bên đến cuối cùng… là em.”

Nghe vậy, tôi chợt nhớ đến câu mà anh từng nói với bạn thân cách đây không lâu:

“Cẩn Nguyệt rất tốt, nhưng không phù hợp với gia đình quân nhân.

Còn Tống Ninh An thì dịu dàng, trầm tĩnh.

Vì vậy, khi về già, anh vẫn muốn người ở bên mình là vợ anh.”

Dịu dàng và trầm tĩnh –

chẳng lẽ đó chính là lý do để tôi trở thành người “giữ hộ cái kết” cho anh ta?

Tại sao tôi phải sống bên một người chồng không yêu mình, cũng không tôn trọng mình?

Tôi ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Hạ Dịch Xuyên:

“Suốt tám năm kết hôn, em chưa từng yêu cầu anh điều gì.

Nếu anh thật sự hiểu em đã cực nhọc thế nào,

lại muốn cùng em đi hết cuộc đời,

vậy hôm nay – với tư cách là vợ anh – em muốn đưa ra yêu cầu đầu tiên.”

Hạ Dịch Xuyên sững lại:

“Yêu cầu gì?”

Chương tiếp
Loading...