Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
Mở Ứng Dụng Shopee để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Bữa Cua Định Mệnh
Chương 5
14
Sau khi thợ khóa bỏ đi, nhân viên ban quản lý cũng rời khỏi đó.
Mẹ tôi lôi chiếc túi hành lý ra, kê dưới mông ngồi ngay trước cửa nhà tôi, bày ra dáng vẻ “đợi con gái về tính sổ”.
Tôi dứt khoát chặn hết số điện thoại của mẹ, anh trai và chị dâu.
Sau khi báo sơ với phòng nhân sự, tôi tan làm rồi về ký túc xá công ty ở tạm.
Ở đó có chăn gối mới chuẩn bị sẵn cho thực tập sinh, tôi lại mua thêm ít đồ sinh hoạt cơ bản, tạm thời dự định sống qua vài ngày.
Không ngờ đến ngày thứ ba, mẹ tôi đến tận công ty.
Bà đeo túi xách nhỏ, trang điểm kỹ càng, bước vào quầy lễ tân với vẻ mặt đanh thép.
Nghe tin, tôi vội chạy ra.
“Vương Bối Bối!”
Bà hét lên một tiếng, rồi ném mạnh chiếc túi trong tay về phía tôi.
May mà tay bà không chuẩn, túi rơi ngay trước chân tôi.
Tôi đá chiếc túi ra xa, mẹ tôi bỗng che mặt òa khóc, lớn tiếng gào lên:
“Tôi muốn gặp sếp của cô!”
Rõ ràng bà đã hết đường xoay, chẳng còn cần thể diện gì nữa.
Tôi thở dài:
“Mẹ, sếp con bận lắm.”
“Vậy tôi gặp trưởng phòng của cô cũng được!”
Lúc này, sếp trực tiếp của tôi bước ra, vỗ vai tôi như trấn an, rồi lịch sự hỏi:
“Bác có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
Mẹ tôi lập tức đóng vai nạn nhân, lớn tiếng tố cáo:
“Tôi muốn tố cáo cấp dưới của anh,
nó ngược đãi người già, đuổi mẹ ra khỏi nhà!”
Tôi hỏi lại, bình tĩnh:
“Con đối xử với mẹ thế nào mà gọi là ngược đãi?”
“Mày đuổi mẹ ra khỏi cửa, còn không cho mẹ tiền sinh hoạt!” — Bà nói như bị oan uổng.
Trước mặt mọi người, tôi nói rõ ràng từng câu:
“Con vay ngân hàng mua căn hộ một phòng,
mẹ không góp cho con một đồng.
Khi anh con cưới vợ, mẹ đem toàn bộ tiền tiết kiệm,
còn bán cả nhà cũ, ép con đưa thêm toàn bộ tiền dành dụm.
Mẹ mua nhà hai phòng cho anh con, anh chị còn chưa có con, một phòng bỏ trống, vậy mà mẹ vẫn muốn ở với con.
Con mỗi tháng đưa mẹ 5.000 đồng tiền sinh hoạt,
trong khi con chỉ về nhà ăn một bữa tối.
Mẹ toàn nấu rau luộc, dưa muối, dùng tiền con đưa để trợ cấp cho anh chị.
Mấy hôm trước, con đặt cua lông Thái Hồ trên mạng, mẹ nói dối là cua chếc hết, rồi mang sang biếu anh chị.
Đã vậy, mẹ suốt ngày chỉ lo cho nhà anh con,
thì cứ sang đó ở luôn đi.”
Mặt mẹ tôi đỏ bừng, rồi tìm cớ chống chế:
“Nhà anh con là nhà tân hôn, mẹ từng hứa với bên sui gia là không ở chung với dâu.”
Nhân viên trong công ty nhao nhao phẫn nộ:
“Cả đời dành hết tiền cho con trai mua nhà,
rồi bắt con gái chu cấp!”
“Không chỉ vậy, còn bòn rút con gái để nuôi con trai!”
“Đến công ty con gái gây chuyện,
không sợ làm con mất việc à?”
“Đúng là trọng nam khinh nữ!”
“Đồ mẹ độc ác!”
“Không biết xấu hổ!”
Cả sảnh công ty vỡ òa trong căm phẫn, còn tôi chỉ đứng lặng, giữa tiếng ồn ào ấy, chưa bao giờ thấy rõ đến thế —tình thân, đôi khi cũng có thể độc như d/a/o.
15
Mẹ tôi hét lên giữa đám đông:
“Nó là con gái tôi! Nuôi tôi là lẽ đương nhiên!”
Tôi bình thản đáp lại:
“Mẹ, đợi đến khi mẹ sáu mươi tuổi, con sẽ gửi mẹ vài trăm mỗi tháng để dưỡng già.”
Mẹ nghiến răng:
“Tôi sẽ kiện ra tòa!”
“Cứ kiện đi.” — Tôi nhún vai, chẳng buồn tranh cãi.
Thấy tôi nói gì cũng không lay chuyển, mẹ quay sang nắm tay sếp tôi, giọng thê lương:
“Lãnh đạo ơi, anh phải làm chủ cho tôi…
Bây giờ bên sui gia đang ở nhà con trai tôi, con gái lại không cho tôi ở cùng, tôi chỉ còn nước ngủ ngoài hành lang.
Trời thì lạnh thế này, thân già tôi chịu sao nổi…”
Tôi ngạc nhiên hỏi:
“Anh trai con đuổi mẹ ra à?”
Mẹ vẫn cố bảo vệ con trai:
“Không phải, là mẹ tự ngại thôi.
Dâu con trai mà, ở chung không tiện.”
Lãnh đạo tôi cười nhạt:
“Bà tự bỏ tiền mua nhà mà không ở, lại nhất quyết đòi ở với con gái.
Thế là cái lý gì?”
Mẹ tôi tức tối dậm chân:
“Làm cha làm mẹ, ai chẳng muốn con cái sống tốt!
Mẹ mà ở với con trai, lỡ con dâu giận bỏ đi thì sao?”
Lãnh đạo khoát tay, không nhịn nổi nữa:
“Nói gì thì nói, bà chỉ biết nghĩ cho con trai.
Bảo vệ, mời người không phận sự ra ngoài.”
Thấy bảo vệ tiến lại, mẹ tôi bỗng nằm lăn ra đất, ôm ngực kêu la:
“Ôi giời ơi, tôi không thở nổi rồi!”
Nhưng mặt bà hồng hào, giọng nói vẫn vang như chuông —rõ ràng là giả vờ.
Bảo vệ sợ không dám chạm vào.
Tôi chỉ biết liên tục cúi đầu xin lỗi:
“Thật xin lỗi mọi người, để tôi gọi xe cấp cứu.”
Nghe tôi nói vậy, mẹ vội bật dậy, nhanh nhẹn như chẳng có gì xảy ra.
Nhưng khi tôi vừa cúp máy, bà lại chạy thẳng vào sảnh lớn của công ty.
Chưa kịp ngăn, mẹ tôi đã leo phắt lên bậu cửa sổ, hai tay bám chặt khung, thân người nửa trong nửa ngoài, miệng hét lên:
“Nếu hôm nay mày không để mẹ ở nhà, mẹ nhảy xuống cho mày hối hận cả đời!”
16
Các đồng nghiệp làm việc gần đó đều hoảng sợ tản ra.
Tôi bước tới, trầm giọng hỏi:
“Mẹ, mẹ còn muốn thế nào nữa?”
Mẹ tôi vẫn ngồi vắt vẻo trên bậu cửa sổ.
Công ty ở tầng 17, nếu rơi xuống thì chắc chắn không còn mạng.
Tay mẹ nắm chặt khung cửa, tôi biết bà sợ chếc nên sẽ không nhảy, nhưng bà đã có tuổi, chỉ cần trượt tay một chút thôi là… — hậu quả không dám tưởng tượng.
Mẹ khóc nấc:
“Con bảo mẹ về nhà thằng Duy (anh con) ở, con dâu thấy mẹ liền xị mặt.
Hôm sau nó còn gọi cả bố mẹ nó đến chiếm phòng.
Anh con lại bảo mẹ quay về chỗ con.
Hai đứa bay coi mẹ như quả bóng, đá qua đá lại.
Thôi, mẹ chếc cho rồi!”
Tôi nghẹn lời, không biết nên đáp thế nào.
Rõ ràng mẹ đang ép tôi phải nhượng bộ.
Trước mặt bao nhiêu người trong công ty, bà muốn ép tôi mang tội “dồn mẹ vào đường chếc.”
Cả đời bà chưa từng nghĩ cho tôi, chỉ cần bà làm ầm lên thế này, sau này tôi còn mặt mũi nào ở lại đây làm việc?
Sếp tôi cố gắng hòa giải:
“Bác ơi, bác xuống trước đi, có gì mình nói chuyện tử tế.”
Mẹ lập tức gắt:
“Nói tử tế? Anh vừa bảo vệ tôi ra ngoài đấy!
Làm sếp to lắm à? Hống hách lắm à?”
Sếp nhận lỗi, mềm giọng:
“Là tôi sai, tôi xin lỗi bác.
Bác xuống trước đi, nguy hiểm lắm.”
Tôi cũng đành dỗ theo:
“Mẹ, mẹ xuống trước đi.”
Mẹ bắt đầu ra điều kiện:
“Con phải hứa.”
“Được rồi.” — tôi đáp, chỉ mong bà chịu xuống.
“Phải để mẹ ở nhà con, không được đuổi mẹ đi.”
“Được, hôm nay mẹ về cùng con.”
“Tháng này con chưa đưa tiền sinh hoạt cho mẹ.”
“Được, mẹ xuống con chuyển ngay.”
“Chuyển trước đi.”
Tôi cắn răng mở điện thoại, chuyển 5.000 tệ, cho mẹ xem màn hình xác nhận.
“Tháng sau phải tăng thêm 1.000, bố mẹ con dâu còn đang ở nhà, thêm hai miệng ăn, 1.000 còn chưa đủ đâu.”
“Được.” — tôi lại chuyển thêm 2.000.
Nhưng mẹ vẫn chưa dừng lại:
“Xe con đang đi, sang tên cho anh con đi.”
Tôi sững sờ:
“Tại sao?”
“Con gái đi xe làm gì, uổng phí cái xe tốt thế.”
Tôi gật đầu cho qua:
“Được, để mẹ xuống rồi nói.”
Mẹ ngồi trên cửa sổ tính toán, rồi lại tiếp:
“Nhà con nhỏ quá, con lại hay làm việc muộn,
mẹ ngủ không nổi. Con đổi sang nhà hai phòng đi.”
Tôi thở dài:
“Mẹ ơi, con lấy đâu ra tiền?”
“Lương con cao thế, tiết kiệm là được.”
Tôi cố nói lý:
“Trước đây con dẫn mẹ đi xem nhà rồi.
Bán nhà cũ của con vẫn thiếu mười vạn để đặt cọc.
Mẹ có tiền tiết kiệm không?”
“Không có!” — mẹ hét lên.
“Con cho mẹ năm nghìn mỗi tháng, mẹ đều đưa hết cho anh chị con, một vạn còn chẳng tiết kiệm nổi sao?
“Một xu cũng không!” — mẹ dứt khoát.
Tôi cười lạnh:
“Vậy thì chỉ còn cách bán xe thôi.”
Mẹ nghĩ ngợi rồi nói:
“Cũng được.”
Có lẽ mẹ đã nhận ra con trai không dựa được, nhưng bà lại không biết rằng — đến cả con gái, giờ cũng chẳng còn là chỗ dựa cho bà nữa.